Mục lục
Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Quá thiển cận

"Mấy trăm? Ngươi đang coi thường ai vậy? Ít nhất cũng là một vạn." Trình Trục mỉm cười rào trước.

Giang Vãn Châu cũng không để trong lòng, nghĩ rằng Trình Trục đang nói đùa, tiếp tục dùng cánh tay nhỏ của mình điều khiển vô lăng của chiếc Mercedes-Benz G một cách khó khăn.

Lúc này, Trình Trục mới chú ý đến chiếc đồng hồ đeo tay của Giang Vãn Châu.

Một chiếc Vacheron Constantin.

Nếu Trình Trục hắn vẫn là tên chưa trải sự đời như lúc trước, sẽ hoàn toàn không biết giá trị của chiếc đồng hồ này, đương nhiên cảm thấy con mẹ nó quá xấu, chẳng thể so sánh với đồng hồ điện tử của mình.

Trình Trục cảm thấy hắn chỉ là một tên dựa hơi, dùng trộm đồng hồ ba mẹ.

Còn mình đây là đại ca đi đầu xu hướng thời trang toàn trường.

Trên thực tế, chiếc đồng hồ này là quà sinh nhật lần thứ mười tám mẹ Giang Vãn Châu mua cho hắn. Cha hắn tặng một chiếc Porsche 911, nhưng hắn không thích lái, hắn cho rằng nó không phù hợp với khí chất “tổng tài bá đạo” của mình, lái chiếc xe đó sẽ chỉ làm hắn trông như một cậu ấm nhà giàu mà thôi.

Về sau, khi Trình Trục giàu có, chiếc đồng hồ đắt tiền đầu tiên mà hắn mua, tình cờ cũng là của Vacheron Constantin, hắn thích tên cũng như dòng chữ màu xanh lam đặc biệt trên mặt của chiếc đồng hồ này: “Tung hoành tứ hải”.

Quán bar do anh họ của Giang Vãn Châu mở có tên là 【Ẩn Tửu】, đồng âm với “thích uống rượu”.

[Từ ẩn đầu tiên là ẩn nấp, ẩn giấu; ngoài ra có một từ ẩn đồng âm nhưng khác nghĩa: nghiện, mê, thích, say đắm.]

Anh họ hắn cảm thấy, mở quán ở một nơi tấc đất tấc vàng, lại thêm tên quán có một chữ “ẩn”, cực kỳ có khí thế.

Sau khi Giang Vãn Châu đỗ xe, liền quen thuộc một đường dẫn Trình Trục đi vào, sau đó ngồi ở trước quầy bar.

Trong thời gian diễn ra World Cup, việc kinh doanh ở quán bar gần như bùng nổ. Bây giờ là ngày 13 tháng 7, trận chung kết World Cup 2014 sẽ diễn ra vào lúc 3h sáng ngày mai. Vì vậy, hiện tại quán cực kỳ đông khách.

Trình Trục lắng nghe tiếng bàn luận, rất nhiều người đều đang nói về bóng đá. Dĩ nhiên, cũng có không ít người than phiền kể khổ năm nay đã thua bao nhiêu tiền cá độ.

Sau khi bọn hắn ngồi xuống, một nữ nhân viên pha chế ở quầy bar đi tới, chào hỏi Giang Vãn Châu: "Tiểu Giang tổng."

Nàng mặc đồng phục nhân viên pha chế, rất vừa vặn, hiện rõ đường nét chập chùng ở nơi nào đó.

Trình Trục vừa liếc mắt nhìn đã biết, nữ tử này chắc chắn là best seller của quán.

Nàng biết rõ Giang Vãn Châu là em họ của ông chủ, rất tích cực nói chuyện với hắn. Đồng thời cũng không hề ngó lơ Trình Trục, tự giới thiệu mình tên Diệp Tử.

Khi Diệp Tử trò chuyện với mọi người, nàng thích ghé nửa người trên vào quầy bar, cơ thể hơi nghiêng về trước.

Những cô gái lăn lộn ở các hộp đêm thế này, luôn biết cách toát lên sự quyến rũ của riêng mình.

Trình Trục biết phần lớn tiền của nhiều nhân viên pha chế kiếm được đều là từ tiền boa, cho nên họ cũng rất thích giao lưu với khách hàng.

Tất nhiên, nếu khách hàng đủ giàu, thì ngoài việc giao lưu, họ còn có thể… giao hợp!

[ DG: đoạn này tác giả chơi chữ nên mình cũng vậy ]

Giang Vãn Châu nghĩ rằng lần đầu tiên Trình Trục đến quán bar, sẽ có chút không tự nhiên. Nhưng không ngờ tiểu tử này lại như cá gặp nước, tùy tiện nói vài câu lại có thể khiến Diệp Tử cười không ngớt, cúc áo đồng phục như sắp bung ra đến nơi…

Hôm nay Giang Vãn Châu mời khách, Trình Trục không thèm xem Menu, trực tiếp chỉ vào chai “Hibiki 21 năm” (1) nằm vị trí bắt mắt nhất trên quầy rượu, ngỏ ý hỏi Giang Vãn Châu có thể lấy chai đó không.

Nhìn qua chai rượu có vẻ tầm thường nhưng giá lại không hề thấp, Giang Vãn Châu cũng không rõ Trình Trục thực sự biết rằng chai rượu kia rất đắt tiền hay đơn giản là hắn nhắm mắt chỉ bừa.

Hắn đang định đồng ý, thì thấy Trình Trục tùy tiện gọi một ly cocktail có cái tên rất hoa mỹ, rồi không nhắc về chai rượu kia nữa.

Trình Trục cười híp mắt: “Ta nói bừa thôi, nếu ngươi thật sự muốn mở chai rượu kia, trước tiên phải chờ ta tới nơi này làm việc đã, nhân tiện kiếm chút hoa hồng.”

Giang Vãn Châu trừng mắt nhìn hắn, bất mãn: "Đừng có nằm mơ, ngày mai ta sẽ về nhà lấy chai khác trong kho bù vào, ngươi còn lâu mới kiếm được tiền này."

Trình Trục giơ ngón tay cái lên rồi nói: "Khá! Quả thực rất khá! Tại sao một cái miệng 37 độ của người sống lại có thể thốt ra những lời lạnh lùng như vậy.”

Diệp Tử ở bên cạnh quan sát, cảm giác như hai người bọn hắn đang liếc mắt đưa tình, cảm thấy chính mình có khuynh hướng trở thành một “hủ nữ”, thậm chí còn muốn đẩy thuyền.

“Em họ của ông chủ “mi thanh mày tú” (2), người bạn kia của hắn lại rất soái , hai người này thật xứng đôi quá.” Diệp Tử nói thầm trong lòng.

Nàng như muốn hét lên: “Phú nhị đại và soái ca, chuyện tình của học sinh ngoan với trùm trường, ahhhhhh!”

Trình Trục hoàn toàn không biết chị gái Diệp Tử này đang nghĩ gì, nếu biết, hắn khẳng định sẽ dùng mọi thủ đoạn nắm nàng trong tay, sau đó đặt nàng dưới thân, “biểu diễn” cho nàng thấy:

"Này thì ‘hủ nữ’, này thì trong mắt chỉ toàn là gay, Hừ! "

"Ai bảo hủ nữ ngươi mắt thấy toàn gay! Ai bảo hủ nữ ngươi mắt thấy toàn gay! Ai bảo hủ nữ ngươi mắt thấy toàn gay! Hả?"

Ly cocktail được pha rất nhanh, Diệp Tử từ từ đẩy thứ thức uống chỉ đáng giá vài đô la nhưng lại có thể bán với giá hàng chục đô la cho bọn hắn. Sau đó, nàng liếc mắt liếc về phía cửa, cười nói: "Tiểu Giang tổng, anh họ và chị họ của ngài tới rồi. "

Ban đầu Trình Trục cũng không để ý, nhưng khi Diệp Tử nói đến từ chị họ, hắn có chút sửng sốt.

Trường đại học sau này của hắn là Đại học Khoa học và Công nghệ Hàng Châu, chị họ của Giang Vãn Châu cũng coi như là đàn chị, hơn hắn một lớp, cực kỳ nổi tiếng. Chính là nữ thần trong lòng vô số người, chuẩn bạch phú mỹ.(3)

Khi Giang Vãn Châu đến Đại học Khoa học và Công nghệ tìm Trình Trục, cũng nhân tiện mời chị họ cùng nhau ăn cơm.

Chẳng biết cố tình hay vô ý, hắn nói với Trình Trục rằng cô còn chưa yêu đương bao giờ. Thế nào? Ngươi có muốn theo đuổi không?

Nhưng Trình Trục nghĩ rằng loại người ở giai cấp như cô, mua bừa bộ quần áo cũng bằng với chi phí sinh hoạt của hắn trong vài tháng, căn bản là yêu không nổi, cũng nuôi không nổi. Bây giờ nhìn lại, hắn chỉ thấy mình đã quá thiển cận.

Nực cười, người ta không có tiền mới cần ngươi nuôi, có tiền thì nuôi ngươi còn được. Ngươi đắn đo cái con khỉ gì? Còn không bỏ cái chủ nghĩa đàn ông đích thực đi?

Tục ngữ có câu: Gặp lương nhân giai nhân thì thành gia, gặp quý nhân thì lập nghiệp.

Gặp phú bà? …Vừa thành gia vừa lập nghiệp

"Chết tiệt, quá thiển cận rồi thì phải?" Trình Trục trong lòng tự giễu.

Thời điểm đó, hắn chỉ trả lời cho có lệ: "Thế nào, muốn gọi ta là anh rể hả?” Hắn cảm thấy suy nghĩ dựa dẫm phú bà là không chín chắn.

Còn bây giờ, hắn lại thường xuyên có một vài suy nghĩ… quá mức chín chắn.

Đương nhiên, trong lòng Trình Trục cũng biết, lấy tiêu chuẩn nhan sắc thời đại học ở kiếp trước, với khuôn mặt tuấn tú và vóc dáng cân đối có thể so với sinh viên thể dục của mình, quả thực có thể theo đuổi được vài cô gái xinh đẹp ở mức trung bình. Tuy nhiên, nếu muốn theo đuổi được nữ sinh ở tầm của chị họ của Giang Vãn Châu, thì vẫn là nằm mơ.

Lúc này, hắn quay đầu về phía cửa quán bar, phát hiện rất nhiều nam khách hàng trong quán bar đều cũng đang đồng loạt nhìn hướng đó.

Một số người trong đó quen với chủ quán bar - Thẩm Minh Lãng. Mà một phần khác bị thu hút bởi người phụ nữ bên cạnh hắn.

Nữ tử tên Thẩm Khanh Ninh, cao khoảng 1m68, mặc một chiếc váy đen dài đến đầu gối, để lộ ra một đôi chân thon dài trơn bóng. Cổ áo được khảm một nửa vòng ngọc trai nhỏ, thế nhưng lại thua xa làn da trắng nõn mê người của nàng.

Dưới ánh đèn màu của quán bar, nàng trông rất nổi bật. Quan trọng hơn, khí chất của nàng thuộc loại thiên hướng trong sáng lại lạnh lùng, cảm giác rất xa cách, người lạ chớ lại gần.

Trình Trục đột nhiên phát hiện ra một điều. Rất nhiều cô gái khi bị đàn ông chú ý, sẽ làm như không biết, tránh đi ánh mắt của bọn hắn.

Nhưng Thẩm Khanh Ninh thì khác.

Nàng trực tiếp nhìn một vòng quanh quán bar.

Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của nàng, rất nhiều tên đàn ông đang xì xào bàn tán đều nhìn đi chỗ khác.

"Khí thế rất mạnh, vẫn lạnh như xưa." Trình Trục trong lòng cảm khái.

Trong nhận thức của hắn, loại phụ nữ này không chỉ có thể đánh gục được nam nhân, còn có thể hạ gục cả nữ nhân.

Trên thực tế, Thẩm Khanh Ninh cũng rất nổi tiếng với các nữ sinh cùng trường. Tiếng lòng của các nữ sinh có thể miêu tả ngắn gọn như sau: “Chị gái, hãy mau đến chà đạp ta đi!”

Lúc này, Thẩm Minh Lãng và Thẩm Khanh Ninh đi về phía Giang Vãn Châu chào hỏi: "Ồ, đây chẳng phải là tiểu Giang tổng của chúng ta sao."

"Xéo đi xéo đi! Phiền phức." Giang Vãn Châu tỏ vẻ bất mãn.

Bạn bè gọi hắn là tiểu Giang tổng, hắn sẽ rất vui. Nhưng khi anh họ gọi hắn như vậy, hắn thấy rất phiền phức. Nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy, quan hệ của bọn hắn rất tốt.

Trong gia đình Trình Trục, mối quan hệ giữa người thân ngược lại cực kỳ bình thường. Gia đình hắn là loại phân chia giai cấp rõ ràng và điển hình. Không xét bối phận, chỉ nhìn điều kiện kinh tế và địa vị xã hội.

Trên thực tế, gia đình càng bình thường, thậm chí gia cảnh càng bần hàn thì lại càng như vậy.

Thẩm Minh Lãng liếc nhìn Trình Trục, hỏi Giang Vãn Châu, "Đây là người bạn tốt mà ngươi đã đề cập trong WeChat?"

Sau khi Giang Vãn Châu gật đầu, Thẩm Minh Lãng giơ tay trái lên, để lộ chiếc đồng hồ được mệnh danh là "Vua thép" - Nautilus của Patek Philippe.

Hắn bắt tay với Trình Trục, cợt nhả: "Thẩm Minh Lãng, người anh họ được Giang Vãn Châu kính trọng nhất."

Khi hắn nói điều này, dường như đã hoàn toàn quên rằng mấy giây trước Giang Vãn Châu vẫn còn bảo hắn xéo đi.

"Ngươi là bạn tốt của hắn, cứ gọi ta một tiếng Thẩm ca."

"Thẩm ca, Trình Trục." Trình Trục chào hỏi, cũng thuận tiện giới thiệu bản thân.

“Được lắm, Trình đệ.” Thẩm Minh Lãng không thèm nhớ tên Trình Trục, tối nay cứ gọi vậy là được rồi. Chỉ là uống chén rượu mà thôi, dù sao thì sau này cũng chưa chắc đã gặp lại.

Tuy nhiên, Thẩm Minh Lãng vẫn làm ra vẻ hiếu khách, cười nói: "Đã tốt nghiệp trung học, hút thuốc được rồi nhỉ? Diệp Tử, cắt cho ta hai điếu xì gà."

Quầy bar có chỗ bán xì gà, bởi vì có một số khách hàng sẽ gọi dùng loại hàng đặc biệt này.

Có người quen hút thuốc, có người thì cho rằng mình hút xì gà trông rất phong độ.

Lời vừa dứt, ánh mắt của Thẩm Thanh Ninh liền dừng ở trên người Thẩm Minh Lãng.

Nàng rõ ràng không nói lời nào, nhưng lại làm Thẩm Minh Lãng ho nhẹ một tiếng chuyển chủ đề, nói với Diệp Tử: “Diệp Tử, gửi xì gà cho bàn A03, ở bàn đó có bạn của ta, khụ khụ."

Sau khi cảm thấy ánh mắt trên mặt mình dời đi, Thẩm Minh Lãng lại vỗ vai Trình Trục, cười đùa nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, tưởng ta mời ngươi hút xì gà sao? Huynh đệ, tuổi trẻ không cần phải biết hút thuốc, hiểu không?”

"Hiểu." Trình Trục cười cười cùng diễn trò với hắn.

Trình Trục nhìn bàn tay trên vai, quay đầu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay của Thẩm Minh Lãng. Hắn chợt nhớ ra hiện tại giá của những chiếc đồng hồ nổi tiếng vẫn còn khá rẻ. Không giống như sau này, những mẫu nổi tiếng như Patek Philippe và Rolex về cơ bản đều cao hơn giá niêm yết trên thị trường cao cấp, thậm chí có những chiếc còn tăng giá gấp mấy lần trên thị trường thứ cấp!

Đây cũng là một cách kiếm tiền.

Tại sao những người giàu lại ngày càng giàu hơn?

Có thể thấy rằng Thẩm Minh Lãng hiện tại bỏ tiền ra mua đồng hồ chỉ để giả trang bức, nhưng vài năm sau, hắn sẽ phát hiện ra: “Hề hề! Bây giờ nếu ta bán chiếc đồng hồ này, con mẹ nó lại còn có lời!"

“Sao vậy?” Thẩm Minh Lãng trực tiếp nâng cổ tay: “Xem giờ à?”

"Không, nhìn rất ngầu." Trình Trục trực tiếp khen chiếc đồng hồ.

Thẩm Minh Lãng ngay lập tức cười tươi. Nói ra cũng lạ, vì đối phương là học sinh vừa tốt nghiệp cấp 3, lời khen của hắn sẽ khiến người ta cảm thấy rất chân thành.

Trong vòng tròn của hắn, mọi người ngưỡng mộ đơn giản là vì giá của chiếc đồng hồ. Nhưng tên nam sinh này, hẳn là công nhận gu thẩm mỹ và phong cách của hắn!

Giang Vãn Châu ở bên cạnh kinh ngạc: "Hình như anh họ của mình đã bị “đầu độc”. Sao cứ cảm giác như hắn bị dắt mũi nhỉ?"

Cảm thấy phong cách của mình đã được một học sinh công nhận, Thẩm Minh Lãng trực tiếp cười cười, xua tay nói: “Đừng ngồi ở đây nữa, theo ta đến A01, đó là chỗ ta giữ cho chính mình. Vậy đi, Diệp Tử, tiền rượu của Trình đệ hôm nay trực tiếp tính cho ta.”

Nói rồi hắn còn không quên chỉ vào Giang Vãn Châu: “Của ngươi thì tự trả.”

Lời này khiến Giang Vãn Châu nhìn hắn bằng ánh mắt cực kì khinh bỉ.

Cứ như vậy, bốn người cùng đến A01.

Giang Vãn Châu và Thẩm Minh Lãng lần lượt ngồi hai bên Trình Trục.

Đàn chị tương lai Thẩm Khanh Ninh lại xa cách ngồi ở phía đối diện.

Qua ánh đèn mờ của quán bar, vẻ đẹp của nàng khiến hắn cảm thấy vị đàn chị học tỷ tương lai này quả thực là một nữ thần vườn trường, vô cùng thưởng thức nhan sắc của nàng.

“Giang Vãn Châu hình như đã từng nói: Chị họ của hắn là người đa tài, có thể chơi dương cầm, cũng có thể múa ba lê.”

Làm nữ thần cũng được mà làm chân dài thì cũng thôi, vậy mà còn là nữ thần chân dài.

Ngồi đối diện nữ thần khiến tâm trạng hắn đêm nay bắt đầu cảm thấy vui sướng, chẳng ai muốn tới quán bar lại ngồi gần một đám con gái xấu xí cả, hắn thầm nghĩ:

“Cha mẹ luôn muốn ta trở thành “người cực kì xuất sắc”, rõ ràng, ta đã hoàn thành bốn phần năm mục tiêu, trở thành “một người rất sắc.” (*).

[* ý là: cha mẹ muốn Trình Trục trở thành “người cực kì xuất sắc” có 5 chữ, thì hắn đã là người cực kì sắc ( sắc trong háo sắc nha) có 4 chữ , tức là hoàn thành 4 phần năm =)) ]

[ (1) một loại rượu Nhật khá đắt và nổi tiếng ]

[ (2) Lông mày dài mỏng, mắt đẹp. Chỉ người có khuôn mặt đẹp ]

[ (3) Bạch Phú Mỹ. -Bạch (trắng trẻo), Phú (giàu có), Mỹ (xinh đẹp). Là 1 mẫu hình lý tưởng mà các cô gái đều muốn hướng đến.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK