Trong phòng khách, sau khi Trần Tầm nghe em trai mình là Trần Khí kể lại chuyện, cả người cô trong nháy mắt tái nhợt đi, mặt cắt không còn một giọt máu. “Nói lại lần nữa.” Giọng cô có chút nghẹn ngào. “Nói gì chứ, em đã nói rồi, thật sự là do tên ngốc đó không nhìn đường nên mới đụng phải, chuyện này sao có thể trách em được chứ! Đền cho hắn hơn tám trăm tệ hắn còn cười hì hì nữa kìa! Ôi trời thôi được rồi mà chị, sau này em lái xe sẽ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.