Chương 5 Bước đầu kiếm tiền
Chỉ một câu nói đơn giản của em gái, cũng khiến con tim Trình Trục sắp tan chảy.
Mẹ kiếp, em gái ta thật sự quá đáng yêu!
Bây giờ, với tâm lý và đẳng cấp của Trình Trục, những nữ nhân bình thường hoàn toàn không thể chạm tới trái tim của hắn.
Nhưng riêng đối với Tiểu Dữu Tử, chỉ cần nữ hài làm nũng, dù là cái gì đi nữa, hắn đều không chối từ.
Mất não, trực tiếp mất mẹ não luôn!
Sao lại không thể tặng công chúa điện hạ một tòa lâu đài?
Phải kiếm tiền, cả đời này phải nỗ lực kiếm tiền!
Trình Trục vừa uống canh đậu xanh vừa đắm chìm vào những hồi ức.
“Nghĩ kĩ lại, đối với Tiểu Dữu Tử, lòng ta vẫn còn nhiều tiếc nuối.”
Trong ký ức của hắn, muội muội khi còn bé rất hoạt bát và tinh quái. Nhưng từ khi lên trung học cơ sở, nàng ngày càng hướng nội.
Sau này Trình Trục mới phát hiện ra, lúc đó, nàng bị các nữ sinh khác trêu chọc vì dậy thì sớm. Bộ đồng phục rộng cũng không giấu được đường nét cơ thể nàng. Sau lưng nàng, chúng bí mật gọi cô là “nhỏ lẳng lơ”.
Điều này khiến cho Tiểu Dữu Tử bắt đầu khom lưng giấu ngực, lâu ngày, dáng người cũng không sửa lại được nữa, cứ thế, nàng càng ngày càng tự ti.
Mà đối với nữ sinh, dáng vẻ cùng khí chất thật sự rất quan trọng. Cùng một khuôn mặt, khi phối hợp với dáng vẻ và khí chất khác nhau, lại có thể phát sinh những biến hóa kinh thiên động địa.
Mãi về sau, khi nghe bạn thân của Tiểu Dữu Tử kể lại những chuyện này, Trình Trục tức giận đến mức muốn xé nát mấy cái miệng chết tiệt của đám nữ sinh kia.
Cô bạn đó rất thích trò chuyện với Trình Trục, nữ hài cảm thấy rằng anh trai của bạn thân nhất hoàn toàn khác với các nam sinh còn lại trong trường.
Về sau, Trình Trục dùng vài trăm nhân dân tệ cho em gái tham gia một lớp Pilates. Ngoài ra, hắn còn thuê một người có chuyên môn đặc biệt để chỉnh sửa vóc dáng cho nàng.
Nhưng lại rất khó để thay đổi tâm tình.
“Từ giờ mình cần phải quan tâm nàng nhiều hơn.” Hắn nghĩ thầm.
Tới đây, hắn liền đứng dậy, đi vào bếp sau quán ăn.
Trình Đông nhìn thoáng qua con trai mình, không nhanh không chậm nói: “Đến rồi à? "
Trình gia nổi danh trọng nữ khinh nam, Trình Đông đối xử với con gái nhà mình nhiệt tình như lửa, là một kẻ cuồng con gái chính hiệu, còn đối với con trai thì lại là hình thức nuôi thả, chỉ cần ngươi đừng ra ngoài gây họa là được.
“Cha, ta có thể giúp gì cho ngươi không? "Hắn hỏi.
Trình Đông vừa làm thịt xào sả ớt vừa ngạc nhiên nhìn hắn, chỉ nói được mấy chữ: "Ra ngoài bật điều hòa đi.”
Trình Trục cũng không chèo kéo, ngoan ngoãn rời khỏi phòng bếp.
Lão Trình nhìn bóng lưng con trai, lẩm bẩm nói: “Thật là kỳ lạ, cái tên lười biếng này sao hôm nay lại chủ động giúp mình?”
Trình Trục ngồi xuống bàn ăn, trong lòng bắt đầu tính toán.
"Nếu như ta nhớ không lầm, năm nay nhị thúc sẽ tới lừa hết sạch tiền, khiến nhà ta sẽ tán gia bại sản, mấy năm tới lão Trình sẽ rất vất vả."
"Thân thể của hắn về sau vẫn luôn không được tốt, có lẽ là bởi vì mấy năm nay sống quá mệt mỏi."
Thế giới của những người nghèo chính là như vậy, phàm là chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì lại dùng sức khỏe, sinh mệnh, thời gian, tôn nghiêm,... những thứ còn quý giá hơn tiền để giải quyết.
Con người mà, khi còn trẻ thì dùng sức khỏe để đổi lấy tiền, đến khi sinh bệnh lại phải dùng tiền mua lại sức khỏe.
Sự nghiệp của Trình Trục sau này coi như thuận lợi, hơn nữa hắn đặc biệt quan tâm đến ba mẹ nên sức khỏe của lão Trình ngày càng cải thiện, mẹ hắn - Hứa Vận cũng ngày càng trẻ ra.
Cũng may, tốc độ kiếm tiền của hắn nhanh hơn tốc độ ba mẹ già đi.
Thật ra, ở ngoài kia không có nhiều người may mắn như vậy, con cái muốn dưỡng nhưng phụ mẫu lại chẳng đợi được…
Trình Trục nghĩ thầm: “Dù sao cũng đã trọng sinh, phải để cho hai người bọn họ sống thoải mái hơn một chút."
Kiếm tiền, còn phải là kiếm tiền với tốc độ nhanh nhất!
Nghĩ đến đây, hắn lập tức cầm điện thoại, mở WeChat. Để kiếm được “hũ vàng đầu tiên” (1), hắn cần phải liên lạc với một người.
Người này tên Giang Vãn Châu, ngoại trừ Vương An Toàn, hắn cũng được xem là một người bạn thân thời thơ ấu của Trình Trục.
Hai người cùng lớp tiểu học, cùng lớp trung học cơ sở, lại cùng trường cấp ba, có thể nói là cùng nhau lớn lên.
Hai chữ Vãn Châu lấy từ "thuyền đánh cá hát muộn, tiếng ca vang vọng trên bờ Pengli nghèo." (2)
Ừm, chính là "Lời nói đầu của Đằng Vương Các Tự" mà mọi người khi còn là học sinh đều học thuộc lòng đến chết đi sống lại.
Khi Trình Trục còn là một học sinh, hắn cảm thấy vô cùng đau đầu với việc học thuộc lòng. Nhưng sau khi rời khỏi môi trường học đường, theo tuổi tác lớn dần, hắn hiểu được những bài học trong sách ngữ văn lúc ấy hóa ra tất cả đều là những viên ngọc sáng.
Trước tiên hắn lật lại lịch sử trò chuyện với Giang Vãn Châu, đọc nội dung lịch sử trò chuyện rồi quay lại trang tin nhắn mới.
Rất nhanh, ánh mắt của Trình Trục nhìn thấy một một đoạn tin nhắn, Giang Vãn Châu nói cho Trình Trục biết, anh họ hắn mới mở một quán bar, hắn muốn mời Trình Trục cùng đi uống một ly.
Hình như khi mọi người còn đi học, trong lớp đều sẽ có một "sissy" (3), hoặc sẽ có bạn giàu đến chảy mỡ. Nhưng trong tuổi thanh xuân của Trình Trục, hai loại này lại có thể hợp nhất thành một, chính là Giang Vãn Châu.
Hắn thân nam tướng nữ, giọng nói ôn nhu mềm mại, động tác thần thái như nữ tử, từ trong ra ngoài đều tỏa ra hơi thở gay lọ, là một tên “bột tôm” quỷ kế đa đoan. (4)
Nếu Trình Trục nóng toát mồ hôi, hắn sẽ trực tiếp lấy tay lau đi.
Nhưng Giang Vãn Châu lại lấy hai bàn tay nhỏ bé làm quạt gió, trông vô cùng ẻo lả.
Thế nhưng một kẻ nhìn như gay, lại có dã tâm muốn trở thành tổng tài bá đạo, ngươi có tin được không?
Trình Trục thầm châm chọc: “Làm gì có tổng tài bá đạo nào mặc áo măng tô đen đi mà lại từng bước nhỏ như vậy!"
Nhưng không thể không công nhận, tên “bột tôm” Giang Vãn Châu này quả thật rất có tiền.
Thời đi học người ta còn đồn rằng, nhà hắn có một dãy cửa hàng trên phố.
Trình Trục lúc ấy không tin điều đó, bởi Giang Vãn Châu không hề tiêu tiêu tiền như nước, chẳng lãng phí đồ ăn, cũng chưa bao giờ khoe khoang sự giàu có của bản thân.
Lúc Trình Trục đem lời đồn này nói cho Giang Vãn Châu, hắn lập tức cười cười xua tay phủ nhận: "Không phải! Không phải! Làm sao có thể khoa trương như thế được!”
“Ta đã nói mà!” Trình Trục cười theo.
Sau này hắn mới biết được, nhà Giang Vãn Châu thật sự có một dãy cửa hàng trên phố, sở dĩ hắn ta phủ nhận là bởi vì ở phía đối diện có một số cửa hàng không phải của nhà hắn.
Trong quan niệm của hắn ta, khi nào tất cả cửa hàng hai bên đường đều do nhà hắn mở thì mới có thể xem là có một dãy cửa hàng.
Hiện tại nhiều nhất chỉ có thể xem như có một nửa.
Từ đó về sau, Trình Trục bắt đầu gọi hắn là Giang tổng, nhưng hắn vẫn cứ gọi Trình Trục là Trục ca, cả hai đều có quan điểm riêng.
Lại nói, lẽ ra có một người bạn nối khố siêu cấp phú nhị đại như vậy, con đường gây dựng sự nghiệp của Trình Trục hẳn là sẽ thoải mái một chút mới đúng.
Nhưng trên thực tế lại không phải như vậy.
Hắn và Giang Vãn Châu dường như không có duyên hợp tác. Nhưng nếu đường ai nấy đi thì lại rất thuận lợi.
Có thể nói: "Tách ra thì đều trâu bò, hợp lại thì hệt như cứt bò." (5)
Sau này, Trình Trục cảm thấy: "Hắn âm khí quá nặng, tám phần khắc ta.”
Giờ phút này, hắn trực tiếp viết: “Lần trước không phải ngươi nói muốn mời ta đến 【Ẩn Tửu】 do anh họ ngươi mở uống một ly sao? Hay là tối nay đi.”
Coi kìa, chủ động tìm người ta đòi đãi, còn tự chọn luôn thời gian mới chịu.
“Gọi ai là ‘ngươi’, gọi Giang tổng.” Giang Vãn Châu bất mãn, nhưng trả lời tin nhắn rất nhanh.
“Giang tổng! Mời khách!” Trình Trục gửi tin phủ đầu.
Trình Trục có thể hiểu được oán khí ngập trời của Giang Vãn Châu, bởi vì vừa rồi xem lại nhật ký trò chuyện, Trình Trục phát hiện trong kỳ nghỉ hè Giang Vãn Châu hẹn hắn đi chơi không ít lần. Nhưng Trình Trục trọng sắc khinh bạn, trọng nhị đệ mà khinh tiểu đệ, chỉ lo yêu đương, luôn lạnh nhạt với Giang Vãn Châu.
Trẫm sẽ đưa ngươi ra khỏi lãnh cung!
Ngoài ra, Trình Trục còn đưa ra lời mời qua đêm ở khách sạn vào buổi tối.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn đêm nay muốn kiếm tiền và làm việc đến khuya, trời sáng mới về nhà, ba mẹ nhìn thấy chắc chắn không vừa mắt, không bằng đừng về, lừa họ nói đêm nay ngủ ở nhà Giang Vãn Châu.
Về phần người nhà Giang Vãn Châu, cũng rất kỳ lạ. Họ không chấp nhận con trai chơi bời lêu lổng bên ngoài đến sáng mới về, nhưng họ có thể chấp nhận rằng con trai... đêm không ngủ ở nhà.
Trình Trục cũng vậy, người trong nhà cấm hắn đêm không về nhà, chả qua là vì họ sợ hắn ở bên ngoài làm loạn.
Nhưng với Giang Vãn Châu vẻ ngoài xinh đẹp từ bé, trong mắt người nhà, họ lại sợ hắn cả đời không loạn. (6)
Trên thực tế, hiện tại là năm 2014, cũng chẳng có có nhiều số 0 “quỷ kế đa đoan” và số 1 “tương kế tựu kế”. (7)
“Nếu không phải vì lối sống của xã hội sẽ thay đổi, người Giang gia phỏng chừng sẽ rất lo lắng cho hắn.”
Đương nhiên, Trình Trục biết rõ Giang Vãn Châu thật ra không cong, vị thiên tài giới gay này không có hứng thú với đàn ông, chỉ là hắn trời ban xinh đẹp thôi, biết sao bây giờ.
Mẹ Hứa Vận vừa nghe Trình Trục đêm nay muốn đến nhà Giang Vãn Châu ở, vốn còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng hôm nay được con trai khen ngợi, tâm tình khá tốt nên cũng không nói nhiều.
Đêm xuống, chưa tới mười giờ, Giang Vãn Châu đã lái Mercedes - Benz G của mình tới đón Trình Trục.
Hai người vừa thi đại học xong, liền dùng tốc độ ánh sáng thi lấy bằng lái xe.
Điểm khác biệt nhất chính là Trình Trục có bằng cũng vô dụng, hắn không có xe. Còn Giang Vãn Châu thì có quá nhiều xe, mỗi ngày hắn ta còn đau đầu vì không biết nên lái chiếc nào.
Mercedes - Benz G thế hệ này vẫn chưa đổi kiểu, cũng chưa có danh xưng "Badboy lái xe G" như vài năm sau.
Dòng xe này được sản xuất vào năm 2014, nhiều người thậm chí còn không biết giá của nó, chỉ nghĩ rằng đây là một chiếc Mercedes-Benz bình thường. Còn chưa kể, chiếc xe này ngồi cũng không được thoải mái lắm, sau khi lên xe, Trình Trục cảm thấy có chút chán ghét.
Ở độ tuổi Giang Vãn Châu, lẽ ra hắn phải thích chiếc xe thể thao Bentley Continental màu trắng của mẹ hắn mới đúng.
Nhưng đừng quên, tuy rằng hắn là một tên nhìn kiểu gì cũng thấy gay, nhưng lại có dã tâm muốn làm tổng tài bá đạo, cho nên ngay cả xe cũng phải có khí phách một chút.
Trình Trục theo sau Giang Vãn Châu, chiếc xe lập tức phóng như bay trên đường. Hắn đóng mạnh cửa, âm thanh phát ra tựa như tiếng đạn lạc trên đường quốc lộ.
“Đã lâu không gặp, Giang tổng!” Trình Trục nói từ tận đáy lòng.
“Ngươi cũng biết đã lâu không gặp? "Giang Vãn Châu cho hắn một phát Hóa Cốt Miên Chưởng vào cánh tay trái. (8)
Nói rồi, hắn châm chọc: "Trục ca hôm nay không đi hẹn hò sao?"
Lúc này Trình Trục mới nhớ lại, khi mình và Lý Hân Duyệt yêu nhau, Giang Vãn Châu kiên trì phản đối, hắn cảm thấy Lý Hân Duyệt không tốt lắm, nhưng Trình Trục lại coi như gió thoảng bên tai.
Trình Trục đáp: “Chia tay rồi.”
“Cái gì?!” Giang Vãn Châu kinh hãi, tay phải không ngừng vỗ vai Trình Trục, vẻ mặt từ kinh ngạc dần trở nên vui mừng.
“Con mẹ nó! Ngươi có thể lái xe tử tế trước được không?” Trình Trục cảm thấy kinh hoảng với tên tập lái này.
Giang Vãn Châu chua chát nói: “Cho nên ngươi bị đá mới tìm đến ta uống rượu, lúc yêu đương thì ngay cả ăn bữa cơm tối cũng không hẹn được, phải xếp lịch cho ta vào tận tháng sau."
“Bị đá cái đầu ngươi! Ngươi có thể đừng tranh sủng như vậy không?”
Trình Trục lườm hắn một cái, tức giận nói: “Lúc ngươi đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo, rốt cuộc là hóa thân vào bên nào vậy?”
“Ngươi đang nói cái cái rắm gì thế~” Giang Vãn Châu nổi giận.
Trình Trục lúc này mới phát hiện, hôm nay hắn còn đặc biệt đeo một cặp kính gọng vàng.
Chỉ tiếc vẫn không tỏa ra khí thế bá tổng, ngược lại rất giống một tiểu thụ nhã nhặn.
Trình Trục không trêu chọc hắn nữa, hỏi thẳng: “Giang tổng, anh họ ngươi mở quán bar này, làm ăn thế nào?"
"Trước đây không tốt lắm, nhưng dạo này rất được. Hiện tại đang là mùa World Cup, lượng khách tăng đột biến, bọn họ đều uống rượu xem bóng đá. Anh họ của ta cũng là một người mê bóng, lần trước còn hỏi ta có muốn cá độ không, hắn có thể giúp ta đặt một ngàn tệ.”
Bởi một vài nguyên nhân, kiếp trước Trình Trục cũng từng tiếp xúc với anh họ của Giang Vãn Châu, hắn là người hào sảng, thẳng thắn, khá sĩ diện, lại còn là một phú nhị đại thích trang bức.
Nhìn trông thờ ơ nhưng thực ra trong lòng Trình Trục sớm có kế hoạch: “Thật sao, vậy có thể nhờ hắn giúp ta đặt cược một ít không?
“Được chứ, đến lúc đó ngươi thêm bạn, nhắn tin rồi chuyển khoản cho hắn là được, hắn luôn nói với ta tỷ lệ đặt cược chỗ hắn cao hơn vé số thể thao.” Giang Vãn Châu nói.
Sau đó, Giang Vãn Châu còn hăng hái hỏi thêm: "Ngươi định cược mấy trăm? Giang tổng ta cùng chơi với ngươi.”
[ (1) ý là số tiền lớn đầu tiên kiếm được trong đời ]
[ (2) Câu này được lấy từ "Lời nói đầu của Đằng Vương Điện" do Vương Bá đời Đường viết. ]
[ (3) Sissy, sissy baby, sissy boy, sissy man, sissy pants, v.v., là một thuật ngữ miệt thị dành cho một cậu bé hoặc người đàn ông không thể hiện được những nét nam tính và có thể có những dấu hiệu mong manh ]
[ (4) bột tôm - bottom là thụ trong mối quan hệ nam-nam ]
[ (5) tác chơi chữ, câu này bắt nguồn từ một câu nói của đội tuyển thể thao điện tử bên Trung : 聚是一坨屎散是满天星是什么梗 : Hợp lại thì là một đống cứt, chia ra thì toàn là sao. Đội tuyển này chiêu mộ toàn siêu sao về thi đấu nhưng không teamwork tốt dẫn đến không có kết quả tốt. Ý của tác giả là 2 người không hợp làm chung vì cả 2 đều xuất sắc ( như đội tuyển kia) ]
[ (6) gia đình Trình Trục sợ hắn hại đời con gái người ta, còn Giang gia thì sợ Vãn Châu cả đời cũng không “hại” được ai :)) ]
[ (7) tiếng lóng bên Trung, số 0 quỷ kế đa đoan là chỉ “thụ” hay còn gọi là bottom, chuyên đi dụ dỗ đàn ông. Còn số 1 “tương kế tựu kế” là chỉ công - top, nhưng bạn biết về truyện đam mỹ sẽ nhanh chóng hiểu cụm từ này ]
[ (8) là một loại chưởng trong phim võ hiệp, không có thật, một loại chưởng pháp âm độc, rất khó luyện. Loại chưởng dành cho phái nữ, ngoài cương trong nhu, mô tả như hành động phẩy một cái vào tay Trình Trục ]