Buổi chụp hình của cửa hàng [Kiên trì ghé thăm] hiện đang được tiến hành một cách rất bài bản.
"Đúng vậy, ngồi lên bàn nào, ngẩng mặt lên, tốt, tốt lắm,tách tách tách!"
"Chuẩn luôn, giờ bắt chéo chân rồi tựa vào thành ghế sô pha, quá đẹp, tách, tách!"
"Giờ chụp đến phần lưng nhé, ngồi lên gối nào. Chưa được rồi, đường cong chưa đẹp, ngồi lùi lại một chút, được rồi, giữ nguyên. Đúng rồi đấy! Tách Tách Tách!".
Buổi chụp hình đã trôi qua được nửa giờ đồng hồ, Trình Trục cấm lấy chiếc máy ảnh của Giang Vãn Châu rồi nói: "Bộ này chụp xong rồi, đổi bộ khác đi "
Vừa dứt lời, hắn lại nói tiếp: "Mau lên, đừng có lề mề như vậy, mỗi lần thay đồ tận mười phút, ngươi được trả tiền để tự sướng trong phòng tắm à?"
Diệp Tử bị hắn ta cằn nhằn đến mức khó chịu. Đưa đôi mắt phong tình nhìn hắn, tỏ vẻ xem thường.
Nam nhân kia tuy rất trẻ nhưng hắn lại biết cách để làm cho tâm trạng của người khác thay đổi liên tục, hắn có thể nói một câu khiến ngươi vui vẻ, câu tiếp theo lại có thể khiến ngươi bực tức.
—Đặc biệt còn rất giỏi liếc mắt đưa tình.
Thành thật mà nói thì, sở dĩ Diệp Tử lề mề như vậy lý do là vì nàng muốn dành thời gian ổn định tâm lý, đồng ý làm công việc này, nàng có một chút xấu hổ, bởi chẳng biết sau này có xảy ra một vài "sự cố" gì không nữa.
Tuy nhiên, sau nửa giờ chụp ảnh, nàng bắt đầu khó chịu vì Trình Trục chỉ mải mê chăm chú vào công việc, một chút phản ứng cũng không có.
Từ sâu trong đáy lòng thì nàng khá tự tin về chính bản thân mình, đặc biệt là về dáng người
Như bị người khác sai khiến, khao khát chiến thắng trỗi dậy.
Lúc đầu nàng vẫn có chút e ngại, tạo dáng cũng chưa tốt, có nhiều thứ không muốn phô ra.
Nhưng về sau, nàng thật sự bày ra tất cả kỹ năng của mình.
"Không thể tin được, hắn chỉ vừa mới tốt nghiệp trung học thôi, không thể!"
"Tỷ tỷ ta vẫn là không tin!"
"Tiểu soi ranh ma, hôm nay ta ăn chắc!"
"Xem ta quyến rũ chết ngươi!"
Kết quả, chỉ nhận được một câu con mẹ nó ta có trả tiền cho ngươi đứng soi gương trong nhà vệ sinh không, không được lề mề!
Không còn nghi ngờ gì nữa, đậm chất tư bản.
"Bộ nào?" Diệp tử nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Bộ có cái đuôi kia." Trình Trục nghiêm túc trả lời.
…..
…..
Làm người mẫu trên taobao thật sự là một công việc rất vất vả.
Lúc Diệp Tử mới bắt đầu, trong lòng nàng có rất nhiều điều thắc mắc. Vào những thời gian rảnh, nàng sẽ quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của Trình Trục, thậm chí còn y như một con mèo nhìn chằm chằm vào người kia, chú ý từng chút phản ứng của hắn.
Bảo ngươi cosplay mèo, con mẹ nó ngươi biến thành mèo thật, còn muốn cả gậy chơi mèo luôn đúng không?
Sau khi chụp ảnh xong, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, sau khi làm việc hai tiếng đồng hồ, ai cũng trở nên mệt mỏi.
Thật sự rất mệt.
Bởi có một vài tư thế phải thể hiện độ cong của vòng eo, nếu giữ lâu thì sẽ bị đau lưng, thậm chí là chuột rút.
Tạo mẫu được ba tiếng, Diệp Tử có là trâu cũng kiệt sức.
"Tại sao ta lại nhận công việc này cơ chứ, nó còn mệt hơn cả làm người mẫu thời trang nữa!"
Trình Trục chẳng làm gì cả, một mực đứng từ xa quan sát, vậy mà đồng tử có chút dãn ra.
"Nghỉ ngơi đi." Trình Trục nói tiếp: "Ta ra ngoài hút thuốc.".
Hắn rời khỏi phòng, sau đó đến phòng khách, đặt mông ngồi xuống, vừa chơi điện thoại di động vừa hút thuốc.
"Ồ? Có nhiều tin nhắn chưa đọc quá, để xem có muội muội nào tìm ta không." Trình Trục thầm nghĩ.
Lúc mở điện thoại lên, hầu như chỉ toàn là tin nhắn của Vương An Toàn.
Không đến địa điểm chụp ảnh nhưng lại rất để tâm.
Con hàng này rất quan tâm đến tiến độ và nội dung của buổi chụp ảnh.
Điều kinh ngạc hơn là Trình Trục càng không trả lời hắn càng miên man bất định.
"Đang bận à? Không có thời gian để gõ chữ thật sao?".
"Không phải, đã ba giờ trôi qua rồi!" Vương An Toàn Thầm nghĩ.
Bây giờ hắn rốt cuộc cũng đã hiểu được lý do vì sao thương hiệu lại mang tên là [Kiên quyết ghé thăm].
Hắn đã hiểu được một tầng nghĩa sâu sắc khác của cái tên này.