Trình Trục bước vào nhà vệ sinh nam, lúc bấy giờ bên kia chỉ có mỗi Lý Hân Duyệt và Thẩm Khanh Ninh đứng bên bồn rửa tay.
Thẩm Khanh Ninh chẳng buồn nhìn người còn lại lấy một cái, chỉ ngước lên soi gương, thế nhưng Lý Hân Duyệt lại thấy cả người khó chịu, như thể hào quang trong gương chẳng bao giờ thuộc về mình.
Lý Hân Duyệt vốn định đợi Trình Trục ra ngoài, nhưng chẳng hiểu nguyên nhân gì bỗng nhiên lại tức giận mà quay về chỗ ngồi.
Thật sự là bị khí tràng áp chế.
Cô ta cầm điện thoại, hiện tại đã không còn là bạn bè với Trình Trục nữa nên chỉ gửi SMS: "Hiện tại ở trong lòng ngươi ta là gì?!"
Trình Trục sau khi đi WC xong, từ tốn trả lời: "Ngươi không ở."
Lý Hân Duyệt xem xong tin nhắn, ngẫm nghĩ một hồi lâu mới hiểu ra, toàn thân như phát điên.
"Sao vậy Duyệt Duyệt?" Trần Dung Dung ngay lập tức bật chế độ hóng hớt: "Trình Trục lại chọc giận ngươi nữa sao?"
Lý Hân Duyệt nói: "Đừng nhắc đến hắn nữa, tức muốn chết ta, lần này ta chắc chắn sẽ không làm hoà với hắn nữa, sau này cho dù hắn có cầu xin cũng không thể."
Lý Duệ ở một bên nghe được tin này, trong lòng cực kì vui sướng, đây chính là kết quả mà hắn mong ngóng đã lâu. Cứ như nếu không có Trình Trục, hắn chính là người có trong tay thẻ số tiếp theo trong hàng chờ, hẳn là sẽ có cơ hội.
Trần Dung Dung ở cạnh dỗ dành: "Được rồi mà, chẳng phải chính ngươi cũng đã nói, sau khi yêu đương với hắn, hình như cũng không còn cuồng nhiệt như trước còn gì."
"Đó là hai chuyện khác nhau!" Lý Hân Duyệt đáp lại.
Đúng thật là vậy, thế giới có hàng ngàn hàng vạn cô gái, lúc thích một người thì đầu óc như mụ mị trên mây, thích đến nỗi có thể chủ động theo đuổi người ta. Nhưng sau khoảng thời gian mập mờ rồi hẹn hò, sự cuồng nhiệt ban đầu trong phút chốc liền biến mất. Lúc chưa bên nhau thì rất thích hắn. Sau khi quen nhau, chả hiểu tại sao lại không còn cảm giác. Những cô gái này vẫn có thể nói những lời văn vở: "Ta thích mặt trăng lắm, nhưng nếu mặt trăng chạy theo ta thì ta chẳng còn thích nữa."
Trình Trục đã gặp không ít cô gái như vậy, chỉ cảm thấy: "Hằng Nga còn cần tự mình bay lên mặt trăng kìa, các ngươi là cái thá gì?"
Lúc này, Trình Trục đã quay lại chỗ ngồi, phát hiện Lý Duệ đang nhìn về phía mình. Hắn ngay lập tức nhìn lại, làm khẩu hình ‘nhìn cái gì mà nhìn?’
Bắt gặp khuôn mặt luôn bị hiểu lầm là côn đồ lưu manh chuyên bắt nạt bạn bè, cộng thêm khí chất bất cần đời của hắn, Lý Duệ ngày lập tức cúi đầu, giả vờ nhâm nhi cocktail.
Giang Vãn Châu nhìn Trình Trục, hỏi: "Thế nào, bạn gái cũ tìm đến tận nơi rồi đó, có mềm lòng không?"
"Không, vả lại sau này chắc hẳn cô ta sẽ không tới tìm mình nữa." Trình Trục nói.
“Ngươi nói cái gì với cô ta?” Giang Vãn Châu bắt đầu hóng chuyện.
"Ta nói bây giờ ta với ngươi là một cặp." Trình Trục sợ hắn hóng chuyện, còn sợ hắn hóng chuyện đến độ không ngừng được, hơi bực mình trả lời.
"Cút!" Giang Vãn Châu phút chốc không thể nhịn được mà thốt lên.
Nhưng hắn cảm thấy Trình Trục hiện tại đã khác xưa rất nhiều. Chẳng lẽ tình yêu thực sự có thể khiến nam nhân trưởng thành hơn?
Ở một nơi khác, Thẩm Minh Lãng đang lái chiếc xe Porsche Panamera của mình đưa em gái Thẩm Khanh Ninh về nhà. Trên đường đi, Thẩm Khanh Ninh chăm chăm nói chuyện trên wechat, tin nhắn điện thoại ting ting không ngừng.
"Ai vậy?" Thẩm Minh Lãng nhíu mày hỏi. Chỉ lo đầu bên kia là con trai.
"Lâm Lộc." Thẩm Khanh Ninh trả lời.
"À, là em ấy hả." Thẩm Minh Lãng biết đây là bạn thân nhất của em gái mình.
Gia cảnh Lâm Lộc khá tốt, ngoại hình dễ thương ưa nhìn, tính cách còn hoạt bát. Đặc biệt, giọng của Lâm Lộc cực kỳ hay, nghe nói năm tốt nghiệp cấp ba đã làm diễn viên lồng tiếng, hình như còn là seiyuu xuất sắc, cũng kiếm được chút tiền tiêu vặt.
Kiểu con gái này, quả thật là quà trời ban chất giọng. Lần đầu gặp mặt Thẩm Minh Lãng đã trực tiếp nói với Thẩm Khanh Ninh rằng mình rất có hứng thú với Lâm Lộc.
"Ta sớm đã nhắc nhở cô ấy, ngươi chính là một tra nam."Thẩm Khanh Ninh thẳng thắn thừa nhận.
Thẩm Minh Lãng: "..."
Lúc này, Thẩm Khanh Ninh đang ngồi ở ghế phụ, tán gẫu với người bạn thân về việc loại nước toner và kem dưỡng da mặt của Sisley có hiệu quả hay không. Lâm Lộc muốn đổi một bộ sản phẩm chăm sóc da, vậy nên muốn tham khảo ý kiến bạn thân. Nói chuyện xong, Lâm Lộc hỏi: "Ngươi còn ở trong bar hay đã về nhà rồi?"
"Đang trên đường về."
"Về nhà rồi call video nha? Cho ngươi xem bộ đồ ngủ mới của ta."
"Không, ta phải tẩy trang rồi đi tắm trước đã." Thẩm Khanh Ninh từ chối.
"Ngủ sớm thế, hôm nay ta có cảm giác như cả thế giới đang xem World Cup, cha ta đã gần 50 mà còn nói sẽ dậy lúc 3 giờ để xem trận chung kết, ta đang tự hỏi có nên xem cùng hắn không." Lâm Lộc nói.
"Ngươi chỉ thích xem náo nhiệt thôi." Thẩm Khanh Ninh biết Lâm Lộc chẳng bao giờ xem bóng đá cả.
"Cũng không hẳn, cha ta nói hắn cá độ. Nếu như thắng thì ngày mai hắn sẽ mua túi xách mới cho ta, cho nên ta cũng muốn có tí cảm giác tham dự."
Lâm Lộc tiếp tục nhắn: “Ta đang phân vân không biết có nên cược một chút hay không.”
"Trước đây ngươi từng cược thử chưa, không phải ngươi từng nói rằng vào mùa World Cup, quán bar của anh ngươi kinh doanh rất tốt sao, hắn ngày nào cũng cá độ." Lâm Lộc liên tục nổ tin nhắn.
“Hai ngàn tệ tỉ số 0:0 giữa Đức với Argentina, hắn cứ một mực giúp ta đặt." Thẩm Khanh Ninh trả lời một cách thành thật .
"Cha ta cũng nói rằng hắn cảm giác trận này sẽ hoà, nhưng hắn cược 1:1. Đợi lát nữa ta cũng nói hắn cược hộ, coi như là chi phí để ta xem cùng hắn, thua thì tính lên hắn, còn thắng thì chính là của ta, hì hì."
Lâm Lộc còn gửi nhãn dán chống nạnh, ở trên có dòng chữ: "Ta đúng là một tiểu quỷ thông minh."
Thẩm Khanh Ninh với bóng đá chẳng có tí hứng thú, chỉ trả lời lấy lệ: "Tùy ngươi."
Rất nhanh đã có hồi âm, là một tin nhắn thoại. Vừa mở ra đã nghe được giọng nói cực kì đáng yêu: "Tỷ tỷ nói chuyện với người ta sao chẳng có chút kiên nhẫn gì hết á."
Lâm Lộc này đã từng làm diễn viên lồng tiếng, giọng nói của cô vang vọng trong xe.
Thẩm Khanh Ninh cảm thấy chán chết, ngược lại Thẩm Minh Lãng thấy đáng yêu chết đi được.
…
…