Trình Trục và Thẩm Minh Lãng trong mắt mọi người: châu đầu ghé tai, nghị luận đại kế.
Vẫn là Trình Trục và Thẩm Minh Lãng: biểu đệ ta phản bội, biểu ca ngươi tự giải quyết đi!
— Có nội ứng, ngừng nghị luận!
Thẩm Minh Lãng lúc này sửng sốt trừng cặp mắt một mí tới nỗi con ngươi căng tròn. Hiện tại hắn vẫn chưa tin vào mắt mình.
“Tiểu đệ à, ngươi thực sự định làm vậy với ta?”
Chủ yếu là hắn không hiểu rốt cuộc Trình Trục muốn gì. Lâm Lộc là nữ thần nổi danh nhất trường, loại nam sinh tuổi dậy thì như ngươi nói không động tâm thì có quỷ mới tin.
Người anh em ơi, ta thật sự hết lòng hết dạ với ngươi mà, kinh nghiệm cua gái trước giờ đều truyền lại hết cả rồi. Thế mà ngươi lại không tin ta, nếu để Lâm Lộc vào nhóm đối thủ, đảm bảo sẽ tốt hơn rất nhiều so với vào nhóm chúng ta!
Thẩm Minh Lãng nội tâm khóc thét: “Mẹ nó, nam sinh tuổi dậy thì quá ngu xuẩn, dạy không nổi!”
Hắn bắt đầu đắc ý: “Mà cũng phải thôi, kẻ trẻ người non dạ làm sao có thể hiểu được chuyện ở đẳng cấp của ta?”
Thẩm Minh Lãng hùng hùng hổ hổ: “Được rồi, được rồi, con mẹ nó theo ý ngươi hết, coi như hôm nay sinh nhật ngươi cũng được. Nhưng ta không phải sợ ngươi uy hiếp đâu, chẳng qua ngươi là biểu đệ của ta thôi.”
Trình Trục cũng rất phối hợp, sảng khoái vỗ ngực, sau đó chỉ chỉ Thẩm Minh Lãng bày ra thái độ đúng là “anh em tốt”. Từ đầu đến cuối, cả hai chẳng ai bàn đến việc muốn Giang Vãn Châu nhập hội hay không. Người này đích thị đã bị cho ra chuồng gà.
…
Thẩm Minh Lãng lần nữa đến chỗ Lưu Hoành Kính chơi oẳn tù tì, lần này hắn đã thắng.
Thẩm Minh Lãng lớn tiếng nói: “Lâm Lộc! Ta chọn Lâm Lộc!”
Vị seiyuu (diễn viên lồng tiếng) tỷ tỷ được gọi tên thì có chút bất ngờ, không nghĩ tới bản thân thế mà thật sự không cùng nhóm với Ninh Ninh.
“Tốt thôi, đợi chút nữa ca ca ta giúp ngươi uống rượu.” Thẩm Khanh Ninh nói khẽ, bắt đầu an bài hết thảy.
Lâm Lộc có chút mơ hồ: “Cái gì chứ, bọn ta không nhất định sẽ thua mà, ta cũng rất lợi hại nha!”
Lưu Hoành Kính không tửu lượng bằng Thẩm Minh Lãng, kỳ thực ban đầu hắn muốn tuyển Lâm Lộc vào đội, suy cho cùng, nữ thần này có thể ngang hàng với Thẩm Khanh Ninh.
Thẩm Khanh Ninh khiến mọi người có chút e sợ, còn nữ seiyuu này thì thật là con mẹ nó quá đáng yêu, 10 điểm không có nhưng, cười lên còn có lúm đồng tiền. Hắn thân là đội trưởng đội đối thủ, giờ phút này thực sự là khó lòng hiểu nổi Thẩm Minh Lãng đang suy tính gì.
“Đầu tiên chọn một tên ngốc chỉ tốt nghiệp trung học, kế đến chọn lấy một thiếu nữ rõ ràng chưa đủ tuổi trưởng thành. Sao thế, muốn có bộ sưu tập pháo hôi à?” Lưu Hoành Kính cảm thấy Thẩm Minh Lãng nhất định đang muốn uống rượu giải khát.
Ba lượt oẳn tù tì tiếp theo, Lưu Hoành Kính thắng đủ cả. Hắn ta trực tiếp tuyển lựa hết người tài vào đội. Sắc mặt Thẩm Minh Lãng trong nháy mắt liền khó coi vô cùng.
Hắn có không tin vào tâm linh: “Hừ! Tay ta hôm nay hỏng rồi à, sao lại thua liên tiếp như vậy chứ?”
Lưu Hoành Kính oẳn tù tì được thế liên tục thắng, hồi sau, mỗi lần chiến thắng là mỗi lần hiện trường hô hào tán dương, bởi vì đội nhóm bọn họ đã hoàn toàn ở thế áp đảo số lượng!
Đây chính là sự thú vị [Thế Chiến]! Cuộc đấu không nhất thiết phải có quân số bằng nhau.
Có vẻ Thẩm Minh Lãng đang gặp vận hạn, đúng là hiếm thấy. Nhưng loại tình huống này cũng không phải chưa từng xuất hiện. Trình Trục trước kia đã chơi qua trò này, cũng từng gặp một trận 2 mạng đấu 8.
Hiện tại đến phút chót, tổng thể 12 người chỉ sót lại Tiểu Giang nhà chúng ta là chưa ai chọn.
Lưu Hoành Kính không biết có thật cảm thấy tội nghiệp cho kẻ đón sinh nhật hôm nay, hay đang cố tình thêm dầu vào lửa, hắn nhìn Giang Vãn Châu sau đó xua tay, làm vẻ cao thượng: “Hôm nay sinh nhật ai kia, tặng luôn bạn học Giang cho đội các cậu. Không cần oẳn tù tì tranh người nữa.”
…
[ Quà tặng kèm ]