Mục lục
Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4: Cơn gió vận mệnh

Vương An Toàn bị sốc tâm lý:

"Gái ngoan đừng phụ lòng, gái hư… đừng lãng phí?"

Trục ca hình như còn đặc biệt viết vào ghi chú?!

Xe buýt đã đến trạm, đây là khu dân cư nơi Trình Trục và Vương An Toàn sống. Trình Trục thoải mái xuống xe trước, Vương An Toàn theo ngay phía sau. Đến trước cổng tiểu khu, bọn hắn tạm biệt vì nhà ở hai hướng khác nhau.

Trình Trục nghĩ thầm: "Bây giờ là 4 giờ chiều, trong nhà hẳn là không có ai."

Nhà hắn mở một quán cơm nhỏ, tên là “Quán cơm Vận Lai”, nằm trên con đường đối diện khu dân cư. Quán ăn không lớn, chỉ có hai phòng. Những năm này, quán ăn tư nhân còn chưa phổ biến, việc đặt đồ ăn qua mạng cũng còn đang trong giai đoạn phát triển. Do đó, thu nhập của những quán ăn nhỏ này đều đến từ việc bán trực tiếp.

Trình Đông Lai - cha của Trình Trục, vừa là ông chủ, vừa là bếp trưởng của nhà hàng.

Nói chung, doanh thu của quán cơm không tốt lắm, nhưng cũng không tính là quá tệ. Nhờ có nó, thời niên thiếu Trình Trục dù không đến mức phú quý, nhưng cũng không đến nỗi phải ăn bữa nay lo bữa mai. Trình Đông Lai tuy rằng tài năng có hạn, nhưng chưa bao giờ để Trình Trục phải chịu đói.

Lại nói tiếp, mở hàng ăn vốn là công việc vất vả, mỗi ngày đều dầu dầu khói khói, nhiều khi còn ấm ớ vớ phải một vài vị khách khó tính.

“Về tắm cái đã, tiện thể thay quần áo, 5 rưỡi thì đến quán cơm ăn tối.” Trình Trục nghĩ thầm.

Sau khi tới nhà, hắn đi thẳng vào phòng tắm, soi gương.

“Tóc tai sao lại dài vậy, đã vậy uốn còn xấu nữa.” Trình Trục không thể thẩm nổi đầu tóc của mình. Mấy năm này, tóc uốn giữa và tóc bổ luống 4-6 vẫn còn khá thịnh hành. Sau khi tốt nghiệp, nhiều học sinh bắt đầu bung xõa, đổ xô đi làm đầu.

“Những đường tóc hoàn hảo ngày ấy, hoài niệm quá đi mất.” Trình Trục không kiềm chế nổi mà độc thoại. Sau đó hắn đi tới tủ tìm quần áo.

Trình Trục lục lọi một hồi mới nhận ra rằng trong tủ của mình, đã là quần dài thì đều là quần lửng hoặc quần dài lết đất.

“Ừm, lúc này thịnh hành mặc quần để lộ mắt cá chân. Hoặc là quần lửng, hoặc là quần dài xắn gấu.” Trình Trục vừa cười vừa nói.

Hắn mơ hồ nhớ về cách xắn gấu, có một loại thủ pháp đặc biệt, lúc xắn xong nhìn không khác gì quần ống côn. Cuối cùng, hắn chọn một chiếc quần thể thao màu đen.

Sau khi tắm xong, Trình Trục không vội ra ngoài mà đến ngồi trước bàn học, lấy điện thoại, kiểm tra tất cả tài sản của mình.

“Tổng cộng có 12312 tệ." Trình Trục lẩm bẩm.

Sau khi thi đại học xong, bậc cha chú trong nhà sẽ phát lì xì. Ở tỉnh Chiết Giang lúc bấy giờ, tiền mừng được phát khá hào phóng. Tuy vậy, với gia cảnh hiện tại của hắn, số tiền hắn nhận được vẫn hơi ít.

Tiền này chủ yếu là từ người ông ngoại lắm tiền của Trình Trục, hắn luôn nghĩ mình đã già, xuống lỗ cũng chẳng mang theo được, nên thường rất hào phóng với cháu chắt, riêng mình hắn đã được lì xì tận năm ngàn tệ. Trình Trục đã tiêu một khoản nhỏ trong kỳ nghỉ hè, giờ còn lại chừng này.

Trình Trục nghĩ lại: “Nhớ không nhầm thì khoản tiền kia đều là tiêu cho Lý Hân Duyệt.”

Hắn than thở trong lòng: “Từ một kẻ có hơn sáu trăm vạn trong thẻ, biến thành một tên từ trên xuống dưới chỉ có vẻn vẹn hơn một vạn. Haizz, khoảng cách đúng là…”

Nhưng kẻ mạnh không đổ lỗi cho hoàn cảnh.

Trình Trục nghĩ: “Được lắm, ép ta trọng sinh. Nếu không nhân cơ hội này kiếm nhiều một chút, thì chẳng còn gì để nói.”

“Hơn mười ngàn tiền vốn, ở năm 2014 thì có thể làm gì?” Trình Trục suy tư, hắn nhìn lịch, hôm nay là 13/7, sau đó lên mạng tìm hiểu, nhanh chóng nảy ra bước đầu tiên của kế hoạch.

“Trong vòng 24h, là có thể khiến số tiền này tăng lên vài lần.”

Nghĩ đến đây, Trình Trục thực sự cảm được trọng sinh sẽ có lợi thế to lớn thế nào. Hắn không thể ngừng nghĩ đến một nhân vật mà người ta vẫn gọi là “nhân vật mang hệ thống”, cuộc sống của vị đó cứ như một cuốn sảng văn ngoài đời thật - Lôi Bố Tư (1).

Tổng tài Lôi từng nói: “Chỉ cần đứng nơi đầu gió, dù là lợn cũng có thể bay.”

Trở lại thời niên thiếu, hắn cảm thấy mình cần nắm bắt thêm nhiều thứ, nếu không thì trọng sinh cũng vô nghĩa.

“Đi thôi chàng trai, hãy đối mặt với cơn gió mà định mệnh đã dành cho mình.”

Đêm nay, Trình Trục sẽ cưỡi trên cơn gió đầu tiên kể từ sau khi sống lại.

Nhưng trước hết, hắn phải đến quán ăn cơm cái đã.

Trên đường đi, không hiểu sao hắn cảm thấy có hơi... hồi hộp? Ngoài ra, còn có hưng phấn cùng chờ mong.

"So với ngày ấy, cha mẹ vẫn trẻ hơn rất nhiều."

"Tiểu Dữu Tử cũng đang học trường mẫu giáo."

Tiểu Dữu Tử là em gái của hắn, tên là Trình Nhã, hiện nay năm tuổi rưỡi. Nhà hắn là kiểu gia đình trọng nữ khinh nam điển hình. Nuôi con gái trong lụa là, nuôi con trai trong vải bố, con gái là công chúa, con trai là thị vệ.

Đến trước quán cơm Vận Lai, Trình Trục hít một hơi thật sâu rồi mới tiến vào. Ngay khi bước vào, hắn đã thấy một người phụ nữ đang bận rộn - mẹ Hứa Vận.

Có lẽ ai cũng vậy, từ khi có trí nhớ, mẹ đã trở thành dáng vẻ trung niên.

Có bao nhiêu người có thể nhớ rõ diện mạo thời trẻ của mẹ mình?

Hứa Vận năm nay tròn bốn mươi, đã bước vào độ tuổi xế chiều, nhưng so với hình ảnh trong ký ức của Trình Trục thì vẫn trẻ hơn nhiều.

“Sao thế?” Hứa Vận hỏi đứa con trai đang ngây ra như phỗng.

"Mẹ, ngươi trẻ thật đấy. Không, ý ta là hôm nay trông ngươi trẻ trung lắm." Trình Trục nói một cách tự nhiên.

"Nói năng vớ vẩn!" Hứa Vận - người luôn dịu dàng, lại thình lình trở nên nghiêm nghị, ngay lập tức quay đầu rồi bước nhanh đi, lấy một bát canh đậu xanh mát lạnh từ tủ lạnh cho con trai.

Những người mẹ ở thế hệ này thường hỏi con trai rằng những món mẹ nấu có ngon không, mà ít khi hỏi rằng hôm nay mẹ có đẹp không.

Tương tự như vậy, đứa con cũng ít khi khen mẹ trẻ đẹp.

Suy nghĩ của Trình Trục rất đơn giản, ngươi khen ngợi những người phụ nữ bên ngoài một cách quá mức, người ta sẽ cảm thấy ngươi là một con chó đang vẫy đuôi. Nhưng mẹ thì khác, chỉ cần dành lời khen đơn giản thôi cũng đủ để bà vui vẻ cả ngày.

Hôm nay, Hứa Vận được con trai nhiệt tình khen ngợi, bà cảm thấy rất bất ngờ.

Một lúc sau, bà tỏ ra bình thường rồi đi vào nhà vệ sinh, soi gương ngắm nhìn khuôn mặt mình. Lúc đầu, bà không cảm thấy có gì khác biệt, nhưng thêm một chút nữa…

"Có vẻ... có trẻ ra một chút?" Hứa Vận không nhịn được khẽ nói, vui sướng tận đáy lòng.

Ở phía khác, Trình Trục đang giả vờ uống nước đậu xanh trong quán cơm nhỏ nhà mình. Không bao lâu sau, một cái đầu bé bé xuất hiện từ bên cạnh quầy thu ngân, bắt chước con rồng “grào” một tiếng, ý đồ làm hắn giật mình.

Trình Trục nhìn vào quả đầu Na Tra nhỏ bé kia, làm bộ như mình bị kinh sợ. Nữ hài ngay lập tức cười hì hì.

Hắn bế nàng lên, nhìn vào khuôn mặt phúng phính, đôi mắt to đen như tỏa sáng cùng với búi tóc Na Tra nhỏ nhắn của nàng, hắn cảm thấy mình bị sự đáng yêu này knock out.

"Năm nay Tiểu Dữu Tử lên 5, là độ tuổi đáng yêu nhất." Trình Trục suy nghĩ.

Hắn vẫn luôn hoài niệm về thời kỳ này của em gái mình.

Trình Nhã ở giai đoạn này cũng là lúc thân thiết với hắn nhất, lúc nào cũng muốn dính lấy hắn.

Sau này, hắn từ thủ phủ Hàng Châu chạy tới thành phố Vũ Thành để khởi nghiệp. Đầu tiên, hắn kinh doanh trên sàn thương mại điện tử, sau đó live stream bán hàng hóa, rất ít khi về gặp gia đình, hai người thậm chí cả năm không gặp.

Sau khi bế em gái một lát, Trình Trục đặt nàng xuống rồi ngồi bên cạnh.

"Ca ca đút Tiểu Dữu Tử chút canh đậu xanh nha?” Hắn mở lời.

"Chờ một chút!" Nữ hài giơ lên một nắm tay nhỏ.

Trình Trục ngơ ngác: "Sao vậy?"

"Ca ca, ta có điều muốn hỏi." Nữ hài nhíu mày.

Trình Trục mỉm cười: "Nói đi."

"Hôm nay cả ngày ta không ở nhà, ngươi có nhớ ta không?" Nàng ngẩng đầu, lộ ra đôi má phúng phính.

"Nhớ chứ." Trình Trục trả lời mà không cần suy nghĩ, thậm chí còn là một câu hai nghĩa.

Ta không chỉ là không gặp ngươi một ngày, mà còn không gặp ngươi của độ tuổi này rất nhiều năm rồi

Tiểu Dữu Tử lập tức đưa tay vuốt ngực thở phào như người lớn, giọng nói ngọt ngào:

"Thế thì tốt, còn tưởng chỉ có mình ta ở quán mong ngóng ngươi."

[ (1) vào ngày 16 tháng 8 năm 2011 , tại buổi ra mắt điện thoại di động Xiaomi , Lôi Quân đã đứng trên sân khấu trong chiếc áo phông đen và quần jean xanh , giống như cách Steve Jobs – Kiều Bố Tư tại buổi ra mắt của Apple iPhone nên mọi người gọi Lôi Quân là Lôi Bố Tư ( Trung Quốc đúng ông tổ ngành đạo nhái mà =)) ]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK