Chương 26: Tiểu tử ngươi còn không phục?
DG: anhvietnx
Bất cứ chuyện gì Vương An Toàn cũng đều nghe lời Trình Trục, là một tiểu đệ đáng tin cậy.
Nhưng mà, dù sao thì mỗi người đều là một cá nhân độc lập.
Ngươi kêu hắn làm việc, có thể hắn sẽ làm theo.
Nhưng nếu ngươi dạy hắn làm người, hắn chưa chắc đã nghe lọt tai…
Hắn vẫn rất bội phục Trình Trục, bởi vì hắn cảm thấy từ nhỏ Trình Trục đã có sức mạnh không thể lường trước được.
Trục ca người này làm việc rất dứt khoát, làm việc thông minh quyết đoán, lại không hề keo kiệt.
Tuy nhiên, nói đến tình trường, Trục ca ngươi cũng chỉ có mỗi mối tình đầu, hơn nữa cuối cùng kết quả cũng không tốt.
Mặc dù ngươi biểu hiện được rất phóng khoáng, cầm được buông được, nhưng vẫn còn thiếu một chút thuyết phục.
Bởi vậy, trong lòng Vương An Toàn vẫn có chút không phục.
Nhưng hắn rất tôn trọng lão đại, không trực tiếp phản bác, tránh làm Trình Trục mất mặt.
Hắn bắt đầu chuyển đề tài, hỏi về lịch trình đến huyện Quán Vân lần này, cụ thể là đến làm những gì…
Trình Trục nhận ra hắn không muốn nhắc đến chuyện của Trần Dung Dung, cũng vui vẻ bớt vài lời không nên nói.
Nam sinh trong tuổi dậy thì ít nhiều cũng có phần nổi loạn, đâu phải nói vài ba câu là có thể bỏ lại tình yêu ngây ngô của mình?
Cũng chỉ là tình yêu đầu đời của trẻ con thôi.
Đối với chuyện này, hắn chỉ cần thêm chút sức lực là giải quyết được.
Đối với hắn mà nói, chuyện này dễ làm.
Cùng lắm thì hy sinh bản thân một chút, sau đó tìm cơ hội để cho Vương An Toàn sáng mắt, Trần Dung Dung kia liếm Trục ca của hắn như thế nào.
Lập tức hắn sẽ tỉnh ngộ lại, còn có thể một phát trưởng thành luôn.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn biết Vương An Toàn không phải loại người không biết tốt xấu. Còn nếu ngươi thực sự không phân biệt được, trong đầu nghĩ gì cũng không rõ, hắn sẽ không vì vậy mà chán ghét cô gái kia, mà là hắn sẽ chọn ghét anh em của mình.
Trình Trục dùng miệng thổi bong bóng cao su bằng kẹo ngậm trong miệng, sau đó mới nói: "Lần này chúng ta đi khảo sát 'đặc sản địa phương' của huyện Quán Vân."
Nói đi cũng phải nói lại, Giang Vãn Châu biết được hôm nay Trình Trục sẽ đi xa, còn đặc biệt nói với hắn một câu: "Khi nào về nhớ mang cho ta một ít đặc sản địa phương đấy."
Trình Trục lập tức mở miệng đồng ý, nhưng lại sợ khiến hắn mở ra cánh cửa thế giới mới về trang phục dành cho nữ nhân, vì vậy bổ sung một câu: “Nghe lời ta, phải học cách chia sẻ, có nữ nhân thì cùng nhau ‘ăn’."
Lời này làm Giang Vãn Châu vô cùng ngạc nhiên
Lần này, Vương An Toàn rất buồn bực nói: "Ý ngươi là đồ ăn?"
Thấy hắn khó hiểu, Trình Trục cũng không muốn thừa nước đục thả câu nữa, nhẹ giọng giải thích: "Là đồ lót QQ. "
Một vài từ đơn giản, nhưng làm cho tâm trí của Vương An Toàn hoàn toàn nổ tung.
Cảm giác của hắn tại thời điểm này, giống như là người thì đang ngồi trong xe lửa, mà tâm trí thì ở bên ngoài vậy.
"Ta… con bà nó!"
Luôn cảm thấy Trục ca làm việc thật sự ‘hoang dã’, nhưng không nghĩ rằng hắn ‘dã’ đến mức vậy! (1)
Đối với Vương An Toàn mà nói, tay con gái cũng chưa từng được nắm , đang trong tuổi thiếu niên mà nói massage cũng chưa đi thử, thứ này quá cấm kỵ, cách biệt đối với hắn cũng quá xa.
Người như hắn ấn tượng đối với dạng “sản phẩm” này, có khi còn phải lưu lại trên ổ cứng máy tính.
Vương An Toàn đột nhiên cảm thấy chuyến đi Quán Vân lần này cực kì ngầu, thậm chí còn có chút “truyền thuyết”.
...
…
Vào một ngày hè nắng chói chang, dưới ánh mặt trời, Trình Trục với Vương An Toàn đi tới đi lui, cuối cùng cũng đến đích.
Chuyến đi của hắn là chuẩn bị để khảo sát ba nhà xưởng.
Ba nhà máy này, tất cả đều được hắn lựa chọn cẩn thận ở trên mạng.
Bây giờ là năm 2014, một số nhà sản xuất đã theo kịp với thời đại, bắt đầu biết dựa vào Internet để kinh doanh.
Chỉ là vẫn giậm chân tại chỗ, mô hình nhà sản xuất còn rất đơn giản và sơ sài.
Nói chung, Trình Trục thích hợp tác với các nhà sản xuất có thể chấp nhận những điều mới mẻ.
"Bây giờ vẫn còn là năm 2014, nhiều nhà sản xuất không nguyện ý làm [dropshipping] chút nào."
"Nhưng ta cần dịch vụ này, phương pháp này có thể làm giảm đáng kể chi phí."
Trên đường đi, Vương An Toàn vẫn luôn phấn khích, khi nói chuyện lúc nào mặt cũng đỏ tới tận mang tai.
Nhưng khi bọn họ gần đến nhà máy đầu tiên, hắn bắt đầu cảm thấy hồi hộp, rất gấp gáp…
Rõ ràng hắn chỉ là một tùy tùng, đến để học hỏi một chút, nhưng hắn vẫn cảm thấy cơ thể hơi cứng nhắc, lòng bàn tay còn bắt đầu đổ mồ hôi.
Trình Trục có thể nhận ra sự khác thường của Vương An Toàn, nhưng hắn nhắm mắt làm ngơ.
...
Hết chương 26
Chú thích
(1) nguyên gốc tác giả dùng hai từ "dã" để chơi chữ, Trình Trục từ bé đã ngang ngược, hoang dã, không chịu thuần phục, dùng 2 từ dã ngoài nói về sự ngang ngược, thì còn nói cả việc Vương An Toàn thấy Trình Trục liên quan tới quần áo lót qq cũng là 'dã', bạn đọc phải hiểu rằng thời kì này không cởi mở và tiến bộ như bây giờ, đây là một việc khá nhạy cảm.