Đến cửa tiểu khu, Trình Trục và Vương Bình An nói lời tạm biệt với nhau.
Sau khi về đến nhà, đầu tiên Trình Trục đem "đặc sản địa phương" mình mang từ Quán Vân đi cất.
Nếu bị người nhà phát hiện ra thứ “hư hỏng” này, cũng không tài nào giải thích rõ ràng được.
Đúng vậy, Trình Trục tạm thời cũng không có ý định nói cho ba mẹ biết hắn muốn làm thương mại điện tử, sau đó bán đồ dùng QQ.
Như vậy có thể ít bị đánh vài trận.
"Ta cực khổ lớn lên trong tay lão Trình, còn có thể không hiểu hắn sao?" Trình Trục nghĩ thầm.
Đêm xuống, sau khi đóng cửa nhà hàng, lão Trình và Hứa Vận mới mang theo Tiểu Dữu trở về nhà.
Mấy ngày không gặp được anh trai, Trình Dữu càng trở nên dính người.
Hôm nay, nàng không buộc tóc kiểu na tra nữa, toàn bộ tóc đều tùy ý xõa ra.
Trình Trục lấy bàn tay to của mình tùy tiện xoa hai cái, sau khi xoa tóc rối tung, tiểu nha đầu lập tức tự mình sửa sang lại tóc một chút, vậy mà đã biết làm dáng rồi.
"Tới giờ đi đánh răng rửa mặt rồi." Trình Trục nhìn thời gian, nói với nàng.
"Ca ca, hôm nay ngươi có thể kể chuyện cho ta nghe trước khi đi ngủ không?" Trình Dữu ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Trình Trục, giống như một con thú cưng nhỏ đòi đồ ăn vặt, ánh mắt như viết chữ "Làm ơn làm ơn".
"Rất khó cự tuyệt nha." Trình Trục nghĩ thầm, sau đó nói: "Được. "
"Ya!" Tiểu Dữu tử đứng lên, hai tay giơ lên đỉnh đầu hoan hô, sau đó chuẩn bị chạy vào phòng vệ sinh.
"Mang dép vào." Trình Trục nói.
"Ưm!" Nàng nhu thuận quay trở về, đôi chân nhỏ mang dép hoạt hình, lạch bạch chạy vào phòng vệ sinh.
"Đánh răng cho cẩn thận đấy!" Trình Trục còn không quên lớn tiếng dặn dò một câu.
Sau khi rửa mặt xong, Tiểu Dữu tự động nhảy lên giường nhỏ trong phòng, điều chỉnh đèn bàn đến mức tối nhất, còn tự mình đắp chăn giữ ấm, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống, dùng ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn về phía Trình Trục, làm tốt tất cả công tác chuẩn bị nghe chuyện trước khi đi ngủ.
"Cũng đã sáu tuổi rồi, còn phải nghe chuyện xưa trước khi đi ngủ mới được." Trình Trục nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, sau đó bắt đầu kể.
Câu chuyện của hắn là một phiên bản chuyển thể của một câu chuyện hài hước.
"Ngày xửa ngày xúa, có một vị Quốc vương muốn chọn cho Hoàng Tử điện hạ một vị Công Chúa, nhưng hắn có yêu cầu rất kỳ quái, trọng lượng của công chúa nhất định là năm mươi cân, không thừa không thiếu.
Sau đó, có một vị Công Chúa nghe thấy liên đi ứng tuyển ngay, nhưng trọng lượng của nàng bị thiếu một chút.
Trên đường về nhà, nành gặp một tiểu yêu tinh, tiểu yêu tinh chỉ cho nàng một cách, nói mình có thể tàng hình ở trong tai nàng sau đó làm phép, như vậy thì nàng có thể vừa vặn được năm mươi cân.
Công Chúa tràn đầy chờ mong lại đi tìm nhà Vua, cân lại một lần nữa, quả nhiên được năm mươi cân rồi. Cuối cùng vì quá phấn khích, làm lộ tiểu yêu tinh ra ngoài."
Nghe đến đây, Tiểu Dữu khẩn trương đến mức lông mi thật dài đều run rẩy, bàn tay nhỏ bé nắm chặt chăn.
"Nhà Vua ngay lập tức tức giận dữ hỏi: Ngươi là ai? Ngươi trốn trong tai nàng để làm gì?” Trình Trục nói rất sinh động.
"Tiểu yêu tinh nói với nhà Vua..."
Hắn còn cố ý dừng lại một chút, sau đó tiến đến bên tai Tiểu Dữu đang vẻ mặt khẩn trương, nhẹ giọng nói: "Ta đang kể chuyện cho tiểu công chúa nha!"
Tiểu Dữu nghe hiểu được, cười rất vui vẻ, không biết bản gốc của câu chuyện này là nói về tôm nhỏ và rùa đen nhỏ.
Đặc biệt là Trình Trục còn kể cho Giang Vãn Châu nghe qua, chuyện là Long Vương chọn con rể, có một con rùa đen nhỏ đến, trọng lượng không đạt tiêu chuẩn, sau đó tôm nhỏ liền trốn vào trên người rùa đen nhỏ, làm cho nó tăng cân.
Câu cuối cùng của chuyện cũng tự nhiên lại trở thành: "Ta đang kể một câu chuyện cho Vương Bát Đản." (1)
Giang Vãn Châu nghe xong, tức giận trợn trắng mắt, điên cuồng vểnh ngón tay hoa lan, liên tục chỉ vào Trình Trục: "Ngươi nói lại lần nữa! Có bản lĩnh thì nói lại lần nữa xem! "
...
Chú thích
(1) Vương Bát Đản: Vương Bát Đản là một từ lóng tiếng Hán thường gặp trong các truyện cổ đại của Trung Quốc. Đây không phải là tên riêng của một người họ Vương nào cả mà là từ chơi chữ từ "Vương Bát" có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh. Từ này hay dùng để chửi hoặc trêu chọc.