Đó là một đoàn tàu chạy giữa bóng tối vô tận.
Nhuế Nhất Hòa tỉnh dậy sau một giấc ngủ say. Cô cảm giác đầu mình như bị một thanh sắt nóng đỏ đang khuấy động liên tục bên trong. Một lát sau, cơn đau dịu đi đôi chút; cô bắt đầu quan sát xung quanh.
Đây là một toa tàu có 22 hàng ghế. Mỗi hàng có 5 chỗ ngồi, tổng cộng là 110 vị trí. Bây giờ đang có 106 ghế trống, và trong tàu chỉ có 4 hành khách đang ngồi.
Số ghế của Nhuế Nhất Hòa là 1E, dựa sát vào cửa kính. Vị trí bên cạnh và đối diện với cô đều có người đang ngủ say, tại số ghế 1D, 2E và 2D.
Cô là người đầu tiên thức dậy trong đoàn tàu này.
Chẳng rõ hoàn cảnh trong tàu có gì đặc biệt hay không, trong khi mắt trái của cô càng lúc càng nóng dần... tựa như đang bị phỏng nghiêm trọng hơn vậy. Cơn nóng ấy bắt đầu sưởi ấm tay chân đang lạnh cóng của cô, còn khiến sau lưng cô xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Không lâu sau, thanh niên để quả đầu dưa hấu tại ghế số 2E tỉnh lại. Cậu ta thuộc tuýp người nhỏ con, có khuôn mặt tròn trịa bị cặp kính siêu dày ép thành một chiếc bánh to tròn; vết tàn nhang trên gò má của cậu ta giống như một mảng vừng đen rắc lên để tăng thêm hương vị cho chiếc bánh lớn bên dưới.
Vừa nhìn thấy Nhuế Nhất Hòa, cậu ấy đã kêu lên đầy kinh ngạc: “Là chị à, bà chủ Nhuế!”
Nhuế Nhất Hòa khẽ vuốt cằm, gọi đúng tên của thanh niên trước mặt: “Đan Tiểu Dã.”
Chu choa mạ ơi! Cô ấy thực sự biết tên mình!
Đan Tiểu Dã đỏ mặt, trông như một quả táo chín rục. Phải mất một lúc lâu sau, cậu ta mới để ý nhìn xung quanh một chút. Mà vì thế, cậu chợt sửng sốt: “Đây là đâu á?”
Nhuế Nhất Hòa chống cằm, nói lên suy đoán của bản thân: “Có lẽ là thế giới sau khi con người chết đi.”
“Rất xin lỗi chị...” Đan Tiểu Dã sửng sốt hai giây, sau đó lập tức tỏ vẻ đầy áy náy: “Không ngờ việc em cứ xếp hạng nhất cả năm lại khiến thằng bạn đứng top 2 ghét mình đến vậy. Chuyện vừa rồi thật sự quá đáng sợ rồi! Ban ngày ban mặt mà nó dám cầm dao xông vào quán cà phê, đều do em liên lụy đến chị... Chị cũng bị nó đâm chết à?”
Nhuế Nhất Hòa: “Đương nhiên không phải. Mấy cái thằng nhắm mắt vung dao loạn xạ thế thì gây thương tích được cho ai? Nếu bị nó đâm trúng thì có khác gì con lười hình người đâu?”
Đan Tiểu Dã/con lười hình người - kẻ vừa bị thằng ấy dùng dao cắt đứt cổ họng - lập tức tự kỷ trong 5 giây, cuối cùng không thể không đặt ra câu hỏi: “Vậy, chị bị cái gì mà...???”
Nhuế Nhất Hòa: “Sau khi cung cấp khẩu cung xong, tôi bị tai nạn giao thông.”
Đan Tiểu Dã: “...”
“A a a a a a...”
Một tiếng hét to từ bên cạnh, như muốn chọc thủng cả bầu trời.
“Người đẹp ngủ trong rừng” thứ ba đã tỉnh dậy, thét lên một tiếng đầy sợ hãi với cường độ âm thanh cực cao. Gã mặc áo sơ mi và quần tây rộng thùng thình, trong khi đôi mắt đang trừng to đến nỗi dường như sắp rơi ra khỏi hốc mắt. Vừa lăn vừa bò, gã đang cố tránh xa vị trí ghế số 2D.
“Nhìn tôi làm gì? Các người trông ngoài cửa sổ kìa! A a a a a a...!!!”
Nhuế Nhất Hòa quay đầu lại, chợt trông thấy một cô bé với quỷ khí âm u đang nằm sát trên cửa sổ đoàn tàu từ lúc nào. Nó đang đập vào cửa sổ tàu bằng đôi tay dính đầy máu.
Thùng thùng thùng...
Sắc mặt của nó tái mét, đôi mắt đục ngầu của nó nhìn chằm chằm vào những cá nhân trong toa tàu. Miệng của nó là một hốc nhỏ tối om, chẳng biết bên trong có lưỡi hay không nữa.
Mà nó đang lơ lửng giữa không trung nha... ắt hẳn không phải là người nhỉ?
Có lẽ vì cảm nhận được ánh mắt của mọi người bên trong, từ khóe miệng của cô gái nhỏ ấy chảy ra một dòng máu, một dòng máu đại biểu cho cơn thèm khát.
Đơn Tiểu Dã: “A a a...!”
Nhuế Nhất Hòa, người đang bị tấn công bởi các tần số âm thanh lập thể: “...”
Cô đành phải khuyên can hai quý ông đây: “Bình tĩnh lại đi! Hình như con bé không vào trong được đâu... Các anh xem, nó bị gió thổi bay rồi kìa.”
Tiểu thư à, đây là trong điểm của vấn đề đấy ư?
Điểm quan trọng nhất lúc này chính là hiện tượng linh dị nha!
“Đợi đã,” Tiếng hét chói tai của Đan Tiểu Dã đột ngột dừng lại. Cậu ta chỉ vào cửa sổ xe, hỏi: “Nó? Nó là gì? Em chỉ thấy một đống dấu tay đẫm máu thôi mà?”
Ông chú mặc áo sơ mi cũng mở lời với khuôn mặt cứng đờ, “... Đúng vậy! Đó là các dấu tay đẫm máu đột nhiên xuất hiện một cách chẳng rõ lý do mà thôi.”
Hai người cùng nhìn Nhuế Nhất Hòa.
“Cô thấy được thứ gì đang đập vào cửa kính ư?”
Duệ Y Hòa: “...”
Xẹt xẹt... Xè xè...
Ngay lúc Nhuế Nhất Hòa không biết nên trả lời như thế nào, chợt có một âm thanh tựa như dòng điện chạy vang lên. Thanh âm này vọng ra từ chiếc loa màu vàng được treo ở bên cạnh cửa toa tàu.
“Hoan nghênh tất cả mọi người đã bước lên chuyến tàu Địa Ngục số hiệu Rắn Đuôi Chuông 2348D vĩ đại! Trân trọng chào mừng! Hi hi hi hi hi...”
Chẳng biết chợt nghĩ đến cái chuyện thú vị gì, mà kẻ đang phát loa ấy lại cười òa lên, đến mức không dừng lại được.
“Hì hì hì hì... Chuyến tàu này có tổng cộng 9 toa, từ Nhân Gian giới chạy thẳng đến cổng vào địa ngục. Lên tàu phải có vé tàu, mỗi ga là một vé, chọn chỗ ngồi theo số thứ tự. Tôi chính thức giới thiệu một chút, tôi là Hồ Điệp, trưởng tàu của các bạn.”
Nhuế Nhất Hòa nhận ra rằng, chẳng biết từ lúc nào mà chiếc bàn nhỏ trước mặt lại có 4 tấm vé màu xanh nhạt đang nằm đấy. Cô cầm lấy tấm vé thuộc về mình trong khi cõi lòng đầy nghi hoặc, để rồi trông thấy hai hàng chữ màu đen trên đó:
[Nhân Gian giới - Toa số 1, ghế 1E, Tang lễ của La tiểu thư].
Mặt sau của tấm vé ghi: [Đoàn tàu Địa Ngục, số hiệu Rắn Đuôi Chuông 2348D].
Tiếng còi tàu đánh thức kẻ cuối cùng vẫn còn đang ngủ. Người đàn ông này có nước da ngăm đen, cao to dũng mãnh với khuyết điểm duy nhất chính là mái tóc đen không đủ dày.
Gã bảo, gã tên là Nghiêm Tuấn. Gã ta cũng không muốn ngồi yên một chỗ, cuối cùng bèn quyết định dùng sức mạnh của bản thân để thử mở cửa toa tàu. Ông chú mặc áo sơ mi cũng đứng dậy gia nhập “tổ đội phá cửa”. Hai người vất vả hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng chẳng thể để lại thậm chí là một dấu chân trên thành cửa, cuối cùng mới chán nản ngồi xuống ghế 1C và 2C để nghỉ mệt.
Tốc độ của đoàn tàu dường như chậm lại.