...
“Đây là……”
Đan Tiểu Dã sửng sốt.
Nhuế Nhất Hoà hơi do dự trong việc bò vào điều tra; một hang động nhỏ chỉ vừa cho một người vào thế này thì khá là nguy hiểm nếu đi thám hiểm một mình. Ở bên trong, dù có muốn quay đầu bò ngược trở ra thì cũng phải cố gắng lắm mới được. Thế nên nếu chạm trán với bất cứ một mối nguy hiểm nào, vậy cũng khó mà chạy trốn kịp thời. Tuy nhiên, linh tính mách bảo cô là phải nên tiến vào xem xét.
Lúc này, dưới lầu chợt có tiếng động lớn.
Khi hai người nhóm Nhuế Nhất Hoà chạy xuống cầu thang, họ trông thấy cánh cửa ngăn giữa phòng ăn và phòng khách đang nằm trên mặt đất. Giữa màn bụi băm tứ tán, chị Kỷ đang cầm một thanh đao dài màu đen, cảnh giác nhìn xung quanh.
Hình ảnh này khá xấu hổ, vì công việc quét dọn vệ sinh vẫn chưa hoàn thành xong mà... Họ chỉ mới lau sàn nhà, chưa hề chạm đến phần cửa ra vào và cửa sổ.
Mấy người chơi khác cũng nghe thấy động tĩnh nên lần lượt chạy đến. Chị Kỷ nghiêm nghị bảo: “Đừng tới đây.”
Không ai nói gì, và thời gian chậm rãi trôi qua như thể bị đóng băng lại.
Boong... boong... boong... boong... boong... boong...
Tiếng chuông đồng hồ du dương vang lên, 6:00 tối.
Chị Kỷ tra đao vào vỏ, trầm tĩnh lại.
“Thằng Ngốc, cậu đi gọi linh mục lại đây.”
Nghe chị Kỷ nói vậy, một thanh niên cao gầy, trông không hề bị ngốc nghếch gì cả bèn đáp lời, sau đó tiến ra khỏi cửa lớn.
Nghiêm Tuấn cộc lốc hỏi nhóc Mạnh: “Sao người đó bị gọi là Thằng Ngốc thế? Đó là biệt danh à?” Dường như gã đã thực sự trở thành bạn đồng hành của nhóc Mạnh rồi, thế nên muốn tìm hiểu thêm về những người bạn khác của nhóc Mạnh.
Nhóc Manh: “Biệt hiệu này là do tự anh ấy đặt đấy. Mà gọi thế nào cũng được, chẳng sao cả; anh ấy sẽ không tức giận đâu.”
Nghiêm Tuấn: “...” Đây là thói quen đặc biệt gì vậy trời?
Nhóc Mạnh nói một cách bí ẩn: “Anh có cảm thấy thanh đao của chị Kỷ rất đặc biệt không?”
Nghiêm Tuấn: “Rất đặc biệt nha. Nó trông rất sắc bén, và toàn thân lưỡi đao đều mang màu đen.”
“Đó là Thiên Luân đao á. Anh có từng xem 'Kimetsu no Yaiba' chưa? Thứ ấy chính là một thanh vũ khí có thể gây tổn thương cho quỷ ma.”
Thấy gã trừng to mắt, nhóc Mạnh tự hào nói: “Chị Kỷ của chúng em chính là 'bậc thầy quản lý vật phẩm' đó nha.”
Vì đứng gần, Nhuế Nhất Hoà nghe thấy tất cả những lời này. Cô nghĩ thầm: “... Đó là một thuật ngữ mới.”
Nói đến đây rồi, nhóc Mạnh cũng không thừa nước đục thả câu, tiết lộ ra quy tắc “tích lũy đủ 500 điểm là có thể đổi lấy một vật phẩm thần kỳ” và người trang bị lấy vật phẩm thần kỳ ấy sẽ được gọi là “bậc thầy quản lý vật phẩm”.
Thanh Thiên Luân đao màu đen kia được chị Kỷ đổi lấy từ ông chủ sạp báo, và nguồn gốc biệt danh của Thằng Ngốc kia cũng liên quan đến vật phẩm thần kỳ mà gã ta đổi lấy...
“Anh ta đổi lấy Như Ý Kim Cô bổng...”
Là con dân xứ Trung Hoa, ngay cả khi chưa đọc qua “Tây Du Ký” thì ai nấy đều từng có nghe về Tôn Ngộ Không. Kim Cô bổng rất mạnh mẽ! Cây gậy ấy được rèn từ loại thép đã được tôi luyện đến 9 lần, chính do Lão Quân tự nung trong lò luyện đen. Đây chính là bảo vật mà Võ vương luôn cầu khẩn, có khả năng bình định tứ hải bát hà... Cây bổng này đã bảo vệ Đường Tăng an toàn, đánh bại yêu ma khắp thiên hạ.
Vừa nói đến thần binh lợi khí, chẳng có gì sai khi nghĩ đến thanh Như Ý Kim Cô bổng lợi hại ấy cả... Nhuế Nhất Hoà thậm chí còn có một chiếc Như Ý Kim Cô bổng bằng nhực plastic làm đồ chơi khi còn nhỏ. Ngoài ra, cô còn dán mấy miếng sticker trông như kinh Phật lên hộp đựng bút khi còn học tiểu học cơ mà.
Nhóc Mạnh: “Nhưng chúng ta đều đã quên rằng, cây Kim Cô bổng kia nặng 13.500 cân nha. Dù nó có bị thu nhỏ thành một cây kim, người bình thường cũng không thể nào nhấc lên nổi.”
Nghiêm Tuấn: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Còn làm sao nữa! Nhấc không lên thì toang chứ sao! Khi chúng ta rời đi, cây Kim Cô bổng ấy vẫn còn nằm trên bệ cửa sổ của sạp báo. Chắc chắn là lão chủ tiệm kia sẽ thu hồi về sau khi chúng ta đi hẳn.”
Nhóc Mạnh thở dài, dù không phải điểm của cậu ta thì phần điểm tích luỹ ấy cũng bị lãng phí một cách vô ích, khiến cậu ta đau xót đứt ruột.
Mà cậu ta đã có cảm giác như thế rồi, huống hồ là bản thân Thằng Ngốc. Sau khi lên tàu, gã chỉ có biết tự đấm lấy ngực mình, miệng thều thào bảo “Mình là thằng ngốc, mình là thằng ngốc”, để rồi rơi vào trạng thái suy sụp suốt nửa tháng ròng.
“Thằng Ngốc là người thứ hai trong chúng ta được 500 điểm, lại thành ra thế này. Mấy người chung tàu cần đổi vật phẩm thần kỳ đang lo lấy lo để, chẳng biết nên đổi lấy thứ gì.”
Trong lúc đang tường thuật lại câu chuyện trên, Thằng Ngốc cũng đã dẫn linh mục đến.
Chị Kỷ lùi lại một bước, để vị linh mục đây có thể nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ trong phòng ăn.
Khắp nơi đều là máu.
Người nhạc sĩ đánh sai gia điệu đang nằm ngửa trên chiếc bàn ăn lớn bằng gỗ lim với chiếc kéo cắm sâu vào tim. Hai lòng bàn tay của gã đều bị chặt đứt và nhét vào trong giày da dưới gầm bàn; 10 ngón tay mềm nhũn buông thõng xuống, giống như đã bị gãy hết xương.
Oẹ... Oẹ....
Đan Tiểu Dã nôn ra một ngụm chất lỏng màu vàng nhạt; đó là dịch vị, vì cậu ta cũng chưa ăn uống gì.
Nghiêm Tuấn cũng thế, muốn ói nhưng trong bụng chẳng có hàng tồn.
Điều đáng nghiên cứu hơn cả chính là thái độ của chị Kỷ. Dường như cô ấy luôn quan tâm đến các gã nhạc sĩ và người linh mục kia.
Trước khi Nhuế Nhất Hoà mở lời, nhóc Mạnh đã giải thích: “Một số NPC trong phó bản có thể chính là những người chơi còn sống trong trò chơi lần trước. Hai người này có khuôn mặt phương Đông nhưng lại xuất hiện ngay trong cốt truyện có bối cảnh phương Tây thế này... Dù dùng ngón chân để suy nghĩ thì cũng có thể nhận ra thân phận của cả hai rất bất thường. Nếu tập trung điều tra bọn họ, chắc chắn có thể thu hoạch được manh mối hữu dụng.”
Chứng kiến thi thể của nhạc công, gã linh mục co giật cơ mặt một hồi, để rồi chậm rãi mở miệng. Dưới ánh mắt chờ mong của các người chơi, vẻ mặt của gã dần dần trở lại vẻ uể oải; hồi lâu, gã mới vỗ ngực nói: “... Linh hồn của ngươi sẽ tồn tại cùng ta, hãy yên nghỉ đi! Amen.”