…
Lúc 8:00, La tiểu thư và ngài Raymond cùng nắm tay nhau bước xuống lầu.
Điều này có nghĩa là: Đã đến lúc đi thăm dò tầng 3. Ngài quản gia từng nói rằng, những vị khách lịch sự sẽ không làm phiền chủ nhà khi người ta đang nghỉ ngơi. Có câu nói này, khi hai vị chủ nhân chưa bước xuống lầu, sẽ chẳng có ai dám lên lầu.
Ngài Raymond trông khá ổn, sắc mặt cũng tốt hơn ngày hôm qua.
La tiểu thư vẫn mang nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, nhưng khi vừa bước tới đại sảnh lầu 1 thì nụ cười kia đã tắt ngấm.
“Mùi vị gì thế…”
Ngài Raymond đẩy tay của cô ra, hít lấy hít để trong không khí rồi chạy về phía nhà ăn. Ngay khoảnh khắc ngài Raymond trông thấy thi thể của gã nhạc công, một dòng nước nhỏ chợt rịn ra từ khóe miệng của ông. Tiếng theo, từng giọt nước bọt nhiễu tí tách xuống cánh tay của thi thể bên dưới.
“Ngoàm…”
Ông ta xé một miếng thịt, nôn nóng nuốt nó vào miệng.
... Biểu hiện hưởng thụ ấy thậm chí đã khiến nhóm người chơi thâm niên phải nôn ọe liên tục.
Để hòa nhập với tập thể, Nhuế Nhất Hoà cũng che miệng nôn mửa vài lần. Tuy không thấy buồn nôn, nhưng cô cũng không muốn nhìn chằm chằm cảnh ăn thịt người kia. Hành vi này rất đáng sợ, khiến những người trông thấy cảnh này cứ có cảm giác đau nhói ở tay mình.
“Anh yêu, đừng ăn mà. . .”
La tiểu thư ôm lấy ông ta, nhẹ nhàng vỗ vai ông.
“... Thịt này không đủ tươi.”
Chị Kỷ: “...”
Cô đã hiểu lầm Raymond rồi; không hẳn Raymond là hung thủ giết gã nhạc công kia. Cô cảm thấy rằng, có lẽ chính La tiểu thư mới là người có vấn đề.
Đôi mắt đẹp của La tiểu thư lướt qua những người chơi ở đây, như thể cô ta muốn chọn lấy một ứng cử viên hợp nhãn để đút cho người yêu của mình ăn vậy. Cuối cùng, La tiểu thư nhìn chằm chằm vào Nhuế Nhất Hòa, dùng một loại giọng điệu nhẹ nhàng như đang làm nũng với người yêu mà hỏi: “Sao cô không dọn dẹp nhà ăn sạch sẽ?”
Nhuế Nhất Hoà tự hỏi tại sao cô ấy lại nhắm vào chính mình, ắt hẳn không phải trùng hợp ngẫu nhiên. Chợt cười nhẹ, Nhuế Nhất Hòa bình tĩnh đáp: “Chúc cô và ngày Raymond trăm năm hạnh phúc.”
La tiểu thư: “…”
La tiểu thư híp mắt: “Tôi hỏi cô, tại sao cô không dọn dẹp nơi này? Tại sao không giúp tôi chuẩn bị hôn lễ tươm tất?”
Nhuế Nhất Hoà: “Đồng tâm đồng lòng, tương thân tương ái, tân hôn hòa hợp, hạnh phúc viên mãn.”
La tiểu thư: “...Hửm?”
Nhuế Nhất Hoà: “Hoa và nến cùng nghênh chúc đôi uyên ương liền cánh, động phòng êm ấm sớm mang thai. Thạch lựu kết quả, con cháu đầy đàn; thiên sơn vạn thủy mãi bên nhau.”
La tiểu thư: “…”
Nhuế Nhất Hoà còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, La tiểu thư đã vén váy lên, xoay người rời đi.
Các người chơi khác: Vậy cũng được à?
Được thật đấy!
La tiểu thư kéo ngài Raymond - người đã gặm xong một cánh tay - đi về phía cánh cửa nhỏ cạnh nhà bếp. Cô ta cũng nói với những người chơi bên cạnh rằng, ngài Raymond cần tắm nắng – điều đó sẽ giúp cơ thể ông ấy khỏe khoắn nhanh hơn.
Một chuyện kỳ diệu khác chính là, những vết thương trên mặt La tiểu thư đã lành hẳn. Làn da của cô ấy đã mịn màng như lúc ban đầu, trong khi bước chân mang giày cao gót dọc theo mép bãi cỏ rất uyển chuyển.
Chị Kỷ phân công một người ở lại để canh gác, sau đó mạnh dạn dẫn tất cả mọi người đi lên tầng 3.
Khi đi lên cầu thang, cô ta trò chuyện đôi câu với Nhuế Nhất Hoà. Chủ yếu là, cô ấy muốn hỏi xem tối qua đã có chuyện gì xảy ra hay không, và Nhuế Nhất Hòa có nghe thấy động tĩnh gì hay không.
Sau khi biết rằng Nhuế Nhất Hoà ngủ rất ngon đêm qua và tỉnh giấc vào lúc rạng sáng, suýt nữa chị Kỷ đã phải nghờ nghệch ra mặt.
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người táo bạo như cô đó.”
Đan Tiểu Dã cũng thầm tán thành.
Tầng 3 của tòa lâu đài chất đầy áo giáp, chen chúc trên lối đi như một đống rác vậy. Trong số đó, đống cao nhất gần chạm đến trần nhà, khiến ai nấy đều sợ liệu sẽ có một khoảnh khắc “đổ sập” nào xảy ra nếu di chuyển quá mạnh hay không. Có quá nhiều người lên lầu, đến nỗi hầu như không có chỗ để bước tiếp.
Cánh cửa của căn phòng gần cầu thang nhất đang mở toang; chiếc áo vắt ngay đầu giường chính là bộ quần áo mà ngài Raymond đã mặc hôm qua.
Nhuế Nhất Hoà mở ngăn kéo bàn, một cuốn sổ bìa da màu nâu rơi xuống dưới chân cô. Nhặt nó lên rồi mở ra, cô lại có thể đọc hiểu nội dung bên trong - hóa ra đây chính là nhật ký của ngài Raymond.
Mỗi trang cũng không có ngày giờ, tựa như ông ta viết rất tùy hứng vậy.
Nửa phần đầu quyển sổ có nội dung đa phần liên quan đến những khó khăn khi trở thành người thừa kế của gia tộc. Người cha ngoan cố và người mẹ khắc nghiệt khiến ông cảm thấy rất áp lực; chỉ những sở thích đã nảy mầm từ thuở nhỏ mới có thể giúp ông ta cảm giác được chút ít an ủi giữa sinh hoạt thường nhật.
Nhuế Nhất Hoà vội vàng lật xem, cuối cùng cũng gặp được nội dung quan trọng.
[Lạy Chúa trên cao! Ngày hôm nay! Ta đã bị mũi tên của thần Tình Yêu bắn trúng! Ta đã động lòng trước một vị tiểu thư vừa đáng thương, lại vừa đáng yêu. Ta vô cùng mong muốn có được một tình yêu đầy ngọt ngào với nàng ấy. Nhưng hiện tại lại không ổn! Nàng tiểu thư Đông phương của ta vừa phải mất đi một người thân cuối cùng, nếu nhiệt tình theo đuổi ngay bây giờ sẽ khiến nàng ấy phản cảm. Chắc chắn là vậy rồi.]
……
[Chúng ta đã xác lập mối quan hệ yêu đương!!! Ta đã rất phấn khích đến mức lập tức quỳ xuống cầu hôn. Tiểu tư đáng yêu kia đã hoảng sợ vì hành vi của ta. Ừm, hành vi này của ta quả thật mất lịch sự, cũng quá lỗ mãng. Ta hơi hối hận, không phải hối hận vì bốc đồng quỳ xuống cầu hôn, mà vì không thể tìm ra được thời điểm thích hợp hơn.]
Lật đến trang này, Nhuế Nhất Hoà không khỏi suy nghĩ: Cách cư xử của ngài Raymond giống như một kẻ ngốc bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, nhưng điều đó đã khiến mọi người cảm nhận được sự nhiệt tình của ông ấy dành cho nàng tiểu thư Đông phương kia qua từng con chữ.
[Ta yêu nàng, và sẽ không bao giờ yêu bất kỳ cô gái nào trong tương lai như tình yêu ta dành cho nàng cả. Ta chắc chắn rằng bản thân muốn dành cả cuộc đời mình cùng nàng. Và nếu ta không thể kết hôn với nàng ấy, đó ắt hẳn sẽ là nỗi hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời ta.]
[Tiểu thư Đông phương đáng yêu và quyến rũ ấy đã đồng ý lời cầu hôn của ta rồi.]
[Gần đây, ta cảm thấy mình như bị thôi miên và mất ngủ cả đêm. Ban ngày, ta suýt bị té ngựa vì ngủ quên trên lưng ngựa... Thật không thể tin được! Nghe nói gần đến ngày cưới, một số người phụ nữ sẽ cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu. Chẳng lẽ ta cũng mắc chứng bệnh kỳ lạ này sao?]
Nội dung của đoạn này bỗng dưng thiếu tính liền mạch với đoạn trước. Nhuế Nhất Hoà nghi ngờ rằng, vì tình yêu quá ngọt ngào nên ngài Raymond đã không lật cuốn nhật ký ra để ghi lại những điều phiền não trong suốt một đoạn thời gian rất dài. Đến khi lại gặp phiền não, ông ta mới nhớ đến quyển nhật ký cũ kỹ kia.]
[Ta nhận ra rõ ràng rằng, ta thực sự bị bệnh. Ta nhìn thấy bóng chồng của chính mình xuất hiện trong gương, ta luôn nghe được những tiếng xì xầm nào đó bên tai mình. Ta thường xuyên cảm thấy lú lẫn, đặc biệt là sau khi uống thuốc... Hiện tại, ta đã tỉnh táo, nhưng đầu ta đau như bị kim chích. Chết tiệt... Chẳng lẽ ta đã mắc phải một chứng bệnh nan y vô phương cứu chữa nào rồi ư? Ta sắp chết à?]
[Tình hình ngày càng nghiêm trọng. Không chỉ mỗi trong gương, thỉnh thoảng khi giơ tay lên, ta cũng có thể nhìn thấy một bóng dáng hư ảo nào đó chồng điệp lên lòng bàn tay của mình. Thật kỳ diệu thay, ta không quá ghê tởm nó. Ta chẳng làm gì sai khi bỗng dưng mắc bệnh. Vì vậy, sau khi chấp nhận căn bệnh cổ quái này, những cảm giác khó chịu trên cơ thể ta cũng biến mất. Ta trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.]
[Khi buồn chán, ta sẽ quan sát bóng dáng hư ảo kia... Ồ, bàn tay của cái bóng đó hình như nhỏ hơn rõ rệt nếu so với bàn tay của ta. Ta đã ảo tưởng ra một đứa trẻ hay một phụ nữ vậy?]
[Vị hôn thê của ta, tiểu thư Lệ Lệ thiện lương, đã đến lâu đài. Với sự chăm sóc đầy yêu thương của nàng, ta dần cảm thấy tốt hơn.]
[Chết tiệt... Mình điên rồi à? Khi lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Lệ ở tầng dưới, một sự căm thù mạnh mẽ bỗng chốc ngự trị lấy cơ thể ta. Ta suýt nữa là đã bóp cổ chết nàng ấy! Lạy Chúa trên cao!]
[Ta thực sự hối hận về hành vi bạo lực của mình; nhưng sau mỗi lần bạo hành như vậy, ta lại run lên vì phấn khích. Ta sẽ cảm thấy hạnh phúc suốt cả ngày! Hạnh phúc tột bậc.]
[Có lẽ ta không bị bệnh, mà đang bị một thế lực kỳ quái nào đó quấn lên người. Ta nhận ra rằng, kẻ luôn nói chuyện bên tai ta chính là một người phụ nữ. Và dần dần, ta có thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt của cô ấy trong gương... càng ngày càng rõ. Ta không hề kể cho ai khác nghe chuyện này, kể cả vị hôn thê của ta, tiểu thư Lệ Lệ.]
[Ta đang bối rối bởi một việc.]
[Phải chờ đợi... Ta rất nóng lòng và mong được nhìn rõ mặt cô ấy. Ngày mai, ngày mai. Ta linh cảm rằng, ngày mai ta sẽ có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy... Ta muốn đích thân giải quyết bí ẩn này.]
Nhuế Nhất Hoà lật đến trang cuối cùng.
[Tại sao lại là nàng___]
Bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên và đầy sợ hãi của ngày Raymond lúc đó bởi đường gạch dài ở câu cuối cùng...