Con tàu chạy vào một đường hầm tối tăm.
Đèn trong khoang ảm đạm hơn rất nhiều, vầng sáng xanh mơ hồ dường như có xen lẫn chút ít sắc trắng.
Mắt trái của Nhuế Nhất Hòa có cảm giác nóng bỏng dữ dội, như thể có từng làn hơi nước nóng đang xâm nhập vào mắt cô. Ngay lúc cảm giác như nhãn cầu của mình sắp sửa nổ tung đến nơi, cơn đau lại đột nhiên biến mất.
Khi mở mắt ra một lần nữa, cô trông thấy từng cái bóng lần lượt xuất hiện trên những chiếc ghế trống, lấp đầy toàn bộ toa xe ngay lập tức. Những chiếc bóng này không hiện rõ khuôn mặt, chỉ có những đường viền lờ mờ.
Từ lúc những hình bóng đó xuất hiện, nhiệt độ trong toa tàu đã giảm xuống rõ rệt. Cô rùng mình, quay đầu sang mới nhận ra là chỗ ngồi bên cạnh trống không.
Nhuế Nhất Hòa tiếp tục nhìn về phía trước, phát hiện ra hai người đàn ông ngồi ở ghế 1C và 2C vẫn đang trò chuyện cùng nhau. Họ nói những câu đại loại như “lạnh quá, lạnh quá...” và “chuyện gì đang xảy ra thế này...”. về căn bản, mấy gã ấy không phát hiện trong toa tàu vừa có thêm cái gì, cũng không phát hiện thân thể của bọn họ và những cái bóng trong suốt hư ảo ngồi trên ghế kia đang dần dần chồng chất lên nhau.
Nhuế Nhất Hòa hét to lên với họ: “Mau trở về chỗ ngồi của các anh ngay.”
Bóng dáng đang quấn lấy Nghiêm Tuấn chợt giật mình, quay đầu 180 độ nhìn về phía Nhuế Nhất Hòa. Trên khuôn mặt vốn dĩ phẳng lì kia dần trồi lên các đường nét rõ rệt với tốc độ mà mắt thường có thể nhận ra được. Tóc của nó rất dài; khuôn mặt tím xanh cứng nhắc một cách rất bất thường; miệng nó khẽ há ra cùng với tiếng cười “khúc khích” chói tai.
“Xin chào...!”
Quá kinh hoàng, thứ đó thậm chí còn cười toe toét và mở lời chào cô một cách kỳ quái.
Nhuế Nhất Hòa nhận ra rằng, khi nó nói 'Xin chào', ắt hẳn ý nó bảo - 'Trông mày thật ngon lành' nhỉ?
Nghiêm Tuấn ngơ ngác hỏi: “Có chuyện gì à?”
...Bọn họ không thể nhìn thấy bất cứ cái gì ư?
Lúc này, cái bóng đang chồng điệp lên người ông chú mặc áo sơ mi đã quấn chặt lấy gã như một con rắn, càng lúc càng siết chặt nhanh hơn. Ông ta bắt đầu la hét, giơ cả tay và chân trong tư thế đang bị trói buộc lên cao rồi cố gắng rời khỏi chỗ đang ngồi.
Cái bóng kia cuộn quanh cổ ông ta, còn ông ta thì cố trợn mặt, thè lưỡi ra thật dài.
Cảnh tượng phá vỡ tam quan ấy khiến Nghiêm Tuấn bên cạnh hoàn toàn ngu đi.
Chiếc bóng mờ ảo ấy cười gằn; đầu nó đột nhiên phình to ra; cái miệng to với hàm răng sắc nhọn của nó lập tức cắn đứt cổ của ông chú mặc áo sơ mi.
Răng rắc...
Đó là những âm thanh cực kỳ rùng rợn.
Một vũng máu đọng lại dưới ghế, nơi đó đang có một thi thể không đầu đứng thẳng người.
Một người đàn ông trưởng thành đã bị cắn đứt đầu trước khi kịp thét lên...
Cái đầu của ông chú mặc áo sơ mi lăn xuống dưới chân của Nhuế Nhất Hòa.
Chiếc loa màu vàng lại vang lên: “Các vị hành khách, xin chú ý! Tàu sắp vào trạm. Hãy thu dọn vật phẩm tùy thân kỹ càng rồi xuống tàu theo thứ tự.”
Đây là âm thanh của trường tàu Hồ Điệp.
Vé tàu biến mất, hóa thành một miếng thẻ bài bằng gỗ đầy bụi bặm.
Đây có lẽ là “vật phẩm tùy thân”, mà chắc chắn nó sẽ rất quan trọng. Nhuế Nhất Hòa nắm lấy miếng thẻ bài gỗ: “Đi thôi, xuống tàu.”
Đan Tiểu Dã run lẩy bẩy, suýt nữa bị Nhuế Nhất Hòa bế ra khỏi toa tàu. Một ý nghĩ không đúng lúc toát hiện lên trong khoảnh khắc đầu óc hỗn loạn của cậu ta: Bà chủ Nhuế mạnh thật!
Khi bước đến cửa trước, Nhuế Nhất Hòa còn tiện tay túm lấy Nghiêm Tuấn.
May mắn thay, Nghiêm Tuấn cũng không chết ngất vì sợ hãi. Còn hên thay, bóng quỷ trên người gã đã bị giới hạn phạm vi hoạt động. Lúc đi qua cửa tàu, nó mới miễn cưỡng buông tay.
Đối với bóng quỷ, việc bị buộc phải chia tay với Nghiêm Tuấn có vẻ rất đáng hổ thẹn và khiến nó cực kỳ không vui. Trước khi phân ly, giống như một cô gái vừa yêu vừa hận bạn trai của mình, nó cần phải để lưu lại một “vật kỷ niệm”.
Chợt có hai hàng dấu răng đẫm máu hiện ra trên ót của Nghiêm Tuấn.
Đoàn tàu lại đóng cửa lần nữa.
Nhuế Nhất Hòa quay lại, trông thấy những bóng quỷ kia đang chen chúc đến vị trí ghế 2C, sau đó là cảnh tượng máu bắn tung tóe khắp mọi nơi.
Nếu xuống xe chậm hơn một chút, e rằng mọi người sẽ trở thành 106 phần ăn tuyệt hảo cho bọn quỷ ấy.
Tiếng còi tàu từ chiếc loa vàng lại vang lên; giọng nói giễu cợt của trưởng tàu như văng vẳng bên tai.
“Nếu muốn quay lại nhân gian, thế thì cứ kiếm đủ điểm nhé! Hỡi những người may mắn, đây là lời khuyên thực sự từ trưởng tàu Hồ Điệp.”
Tàu đã rời đi.
Loa trong nhà ga cũng phóng to lời nhắc nhở: “Quý khách đã đến nhà ga 'Tang lễ của La tiểu thư', mời quý khách nhanh chóng xuất trạm.”
Với kinh nghiệm trước đây, không ai dám hành động trái với âm thanh thông báo.
Im lặng là giai điệu duy nhất giữa 3 người, không ai lên tiếng cả. Nhuế Nhất Hòa cẩn thận quan sát khu vực xung quanh nhà ga. Các biển báo trông không khác gì với mô hình nhà ga mà cô từng biết; điểm khác biệt duy nhất chính là có quá ít người ở đây... Cả nhà ga đều trống rỗng, chỉ có 3 người bọn họ.
Lại nhìn hai quý ông cạnh bên, trông bọn họ không khác gì mấy quả cà tím vừa bị sương giá vùi dập, ỉu xìu cả người!
Cả đám bước vào thang cuốn để rời khỏi sân ga, trong khi âm thanh “Mời quý khách nhanh chóng xuất trạm” dần thay đổi, chuyển thành: “Xè xè... Hỡi Satan vĩ đại, ngài là một vị thần vĩ đại tượng trưng cho tự do và bình đẳng. Ngài là vua của ác ma, kẻ đứng đầu Địc Ngục. Ánh sáng huy hoàng của ngài đã trải đầy trên những mảnh đất màu mỡ, nhân từ phán xét tội nghiệt của bọn sâu kiến. Cánh cửa Địa Ngục sẽ mở ra cho những ý chí không bao giờ biết khuất phục, cho những hận thù vĩnh cửu đầy mưu toan, và cho cả lòng dũng cảm.... Xè xè... Xin ca ngợi bầy dê hiến tế, xin ngợi rắn đuôi chuông khổng lồ đã mang đến một cuộc sống mới cho các người.”
Mắt trái của Nhuế Nhất Hòa lại đau rát lần nữa, nhưng so với hai lần trước thì lần này hoàn toàn có thể chịu đựng được. Cô sờ vào nhãn cầu mắt trái đang run nhẹ qua mi mắt, để rồi khi bước ngang qua tấm kính thì trông vào đó để xem kỹ ảnh phản chiếu của chính mình. Nhìn kỹ lại, cô nhận ra mắt trái không có vấn đề gì. Đôi mắt ấy rất mỏng manh, nhưng thậm chí còn không có bất kỳ một vết ửng đỏ nào ở khóe mắt.
Nhưng cô chắc chắn rằng, đã có một sự thay đổi kỳ lạ nào đó trong cơ thể mình... Cô có thể nhìn thấy ma quỷ! Chỉ mỗi cô có thể nhìn thấy nó! Đây là điều mà cô chưa từng gặp phải trước đây.
Hôm nay đã gặp gỡ quá nhiều chuyện lạ... Cô chưa bao giờ tin trên đời có ma quỷ, hiện tại tam quan của bản thân lại gần như vỡ nát.
...
Đi qua cánh cửa tự động cuối cùng, cả ba bước ra khỏi nhà ga.