Lò sưởi trong sảnh vẫn đang cháy, thiêu đốt mớ gỗ phát ra âm thanh tanh tách.
Nơi đây chỉ còn lại mỗi một cậu thiếu niên trông như ở độ tuổi học sinh không lập tức ngoảnh mặt bỏ đi. Rõ ràng, thiếu niên này cũng không quá 18 tuổi. Có lẽ là bởi vì cậu ta không mặt dày như mấy người còn lại, thế nên cũng ngại ngùng nếu rời khỏi ngay.
Quý cô đeo đao đã đi gần đến cổng lớn rồi, sau đó mới quay đầu lại rồi trông thấy cảnh này, thế là dịu dàng nói với cậu bé: “Nhóc Mạnh, em đảm nhận việc giảng giải thông tin nhé. Kể như đây là làm việc tốt đi, biết đâu sau này sẽ có đền đáp!”
Trước khi rời đi, cô ta còn mỉm cười động viên cậu bé và nói thêm: “Đừng lãng phí quá nhiều thời gian.”
“Em biết rồi, chị Kỷ.”
Nghiêm Tuấn mời nhóc Mạnh ngồi xuống. Gã biết, nếu cứ đứng đó mà nói chuyện thì kịp qua loa hai, ba câu là xong rồi. Một khi ngồi xuống, con người ta sẽ vô thức nảy sinh tâm lý kiểu ‘chúng ta nên ngồi tám chút xíu’ đi.
Nhóc Mạnh hoàn toàn không phát hiện ra trò khôn vặt của gã, chỉ ghê tởm nhìn thoáng qua chiếc ghế nhưng rốt cuộc cũng chịu ngồi xuống: “Địa phương mà chúng ta đang ở được gọi là Linh giới, là nơi mà mọi người sẽ đến sau khi chết đi. À, có một cách gọi mà người ở đây hay dùng đối với thế giới sinh thời của chúng ta, chính là Nhân Gian giới.”
Nhuế Nhất Hòa nhận thấy rằng, nhóc Mạnh đang đeo một đôi găng tay cao su. Thiếu niên này có bệnh sạch sẽ à?
Đan Tiểu Dã giơ tay: “Xin hỏi...”
“Đợi em nói xong đã!” Nhóc Mạnh liếc Đan Tiểu Dã, cúi người về phía trước để lưng không chạm vào thành ghế cao kiều đằng sau.
“Có hai loại đoàn tàu chạy trong Linh giới. Thật không may, chúng ta tình cờ thuộc về hai phe đối lập nhau. Do đó, em cũng không được điểm thưởng khi tiến hành phổ cập kiến thức cho người mới.”
Đan Tiểu Dã câm miệng.
Nhóc mạnh giải thích: “Tuy nhiên, mọi người không cần phải nghi ngờ rằng em sẽ nói dối. Những gì em nói đều là thường thức, mà phó bản cấp D cũng sẽ không yêu cầu hai phe đối đầu nhau. Nếu em đã quyết định ở lại và lãng phí thời gian quý báu của bản thân, vậy chắc chắn cũng không làm những chuyện ngu ngốc tự mâu thuẫn với chính mình.”
Nhuế Nhất Hòa thầm phàn nàn: Nhóc này rõ ràng là có ý tốt, nhưng nói chuyện nghe chướng tai quá đi!
Nhóc Mạnh nhìn đồng hồ, tiếp tục: “Thế giới này không có khoa học, cũng không tồn tại chủ nghĩa duy vật. Sứ giả Dẫn đường là một tồn tại đặc biệt trong phó bản, chuyên ‘thuyết minh bối cảnh’ cho người chơi. Đó là một NPC (Non-player character) mà chúng ta không được phép xúc phạm đến. Những manh mối mà người đó cung cấp đều chân thật và hiệu quả. Phó bản rất nguy hiểm, nhưng những thứ đó cũng không thể tùy tiện giết chóc vô độ được. Mục tiêu của người chơi là lấy được các vật phẩm nhiệm vụ bằng mọi giá. Hết thời gian mà không thành công, nghĩa là nhiệm vụ thất bại và các anh chị đây chắc chắn sẽ không muốn biết điều gì sẽ xảy ra với mình khi ấy đâu.”
Thấy nhóc Mạnh chuẩn bị rời đi, Nhuế Nhất Hòa gọi cậu ta dừng lại.
“Ngài quản gia có kể chuyện cho em nghe hay không?”
Tiểu Mạnh: ???
Sứ gả Dẫn đường thực sự chẳng hề nói gì cho nhóm người chơi đến từ đoàn tàu Thiên Đường.
Nhuế Nhất Hòa: “Em có biết gì về thẻ bài hối lộ không?”
Nhóc Mạnh trừng to mắt, kinh ngạc thở dài: “Trưởng tàu của các anh chị đây quả thật là dốc sạch vốn luôn mà. Đó là một món đạo cụ dành cho người dẫn đường, giúp tăng hảo cảm ban đầu của người dẫn đường với người chơi. Em cũng chưa từng thấy vật ấy, chỉ nghe chị Kỷ nhắc đến mà thôi.”
… Đúng như dự đoán, chính vì thẻ bài hối lộ mà người chơi của đoàn tàu Địa ngục mởi trở thành khách quý, trong khi những người chơi thuộc đoàn tàu Thiên Đường lại là những vị khách không mời mà đến.
Nhuế Nhất Hòa bèn kể rõ lại cho cậu ta nghe câu chuyện “ngày xửa ngày xưa” cần thiết kia.
Sau khi có được manh mối quan trọng như vậy, nhóc Mạnh mở lời: “Cảm ơn chị...” Cậu ta nói một cách rất cộc cằn. Nó giỏi chế giễu người khác, thế nên khi nói lời cảm ơn chân thành lại cảm thấy rất khó khăn.
Nhuế Nhất Hòa: “Không có gì, người tốt sẽ nhận được đền đáp.”
Nhóc Mạnh: “...”
Cộp cộp cộp…
Từ trên lầu truyền xuống tiếng đế giày nện lên cầu thang - là tiếng giày cao gót độc nhất vô nhị của La tiểu thư. Quả nhiên, không bao lâu sau thì La tiểu thư bước xuống, trên tay còn ôm một bó hoa màu đỏ tươi như máu. Vết thương trên mặt cô ấy vẫn chưa được xử lý, thoạt trông rất chật vật.
“Có mọi người ở đây, thật sự là quá tốt rồi.” La tiểu thư vén váy chào, sau đó ưu nhã bước đến trước mặt bốn người bọn họ: “Tôi còn tưởng mình có thể hoàn thành việc chuẩn bị cho hôn lễ với Raymond, nhưng hóa ra chúng tôi đã tự đánh giá quá cao khả năng của mình! Lạy Vu thần trên cao! Cũng may là có các vị đang ở đây. Tôi hy vọng các vị có thể thu thập đủ hoa hồng Pori cho tôi trước khi mặt trời lặn. Tôi cần lá của loài hoa này để bào chế thuốc chữa thương... Chắc mọi người cũng hiểu mà… Không có cô dâu nào nguyện ý mang theo gương mặt không hoàn hảo mà thề nguyện kết tóc với người mình yêu trước mặt thần linh cả. Bên cạnh đó, nhớ đừng vứt bỏ những bông hoa hái được, mà hãy đặt tất cả lên bàn thờ theo như phong tục. Nếu không, màu đỏ tươi của hoa Pori dễ hấp dẫn một vài thứ xấu xa... Ôi! Vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Nếu chỉ có bốn người các vị, ắt hẳn là lo liệu không xuể.”
Nghe vậy, nhóc Mạnh bèn gọi tất cả các đồng đội của cậu ta đến đây.
La tiểu thư rất hài lòng, tiếp tục nói: “Còn phải ủi phẳng bộ lễ phục ở tầng 2 nữa. Ngoại trừ tầng 3, cần phải quét dọn những khu vực khác nữa, mà là quét tước thật sạch sẽ đấy.”
“Lily… Lily…”
Tiếng gọi của ngài Raymond vang vọng từ tầng trên. La tiểu thư vội vã chạy lên.
Vài phút sau, mọi người chợt nghe thấy một giọng nữ đang la hét vì sợ hãi, xen lẫn đó là giọng nam đang gầm rú. Có tiếng ghế đẩu ngã xuống đất và tiếng thở hổn hển đầy áp lực kèm theo. Miễn những người chơi ở tầng dưới không bị điếc, họ đều nhận ra là La tiểu thư đã bị đánh một lần nữa.
Có người chơi sững sờ: “E rằng La tiểu thư sẽ bị đánh chết khi chúng ta còn chưa kịp đem hoa về đây.”
Chị Kỷ: “Nếu rảnh rỗi, tự lo lắng về cái mạng nhỏ của mình thì hơn.”
Đối với người chơi, La tiểu thư bị giết ắt hẳn là một chuyện tốt. Hôn lễ trở thành tang lễ, nhiệm vụ mới có tiến triển. Nhưng ở giai đoạn này, mọi người chỉ có thể làm theo hướng dẫn của NPC. Dĩ nhiên, những vị khách lạ mới đến không thể chạm tay vào bộ lễ phục quan trọng được, nên La tiểu thư yêu cầu bọn họ lựa chọn giữa việc quét dọn vệ sinh hay ra ngoài tìm hoa hồng Pori.
Nhuế Nhất Hòa chọn việc quét dọn vệ sinh.
Đan Tiểu Dã chủ động giơ tay: “Tôi cũng quét dọn vệ sinh.”
Nghiêm Tuấn không nói gì, lặng lẽ bước theo nhóc Mạnh – kẻ được giao nhiệm vụ rời khỏi lâu đài cổ để đi tìm hoa hồng Pori.