• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bong... bong... bong... bong...

Tháp đồng hồ gõ vang từng âm nặng nề, và tiếng chuông dừng lại ngay lúc... 4:00 chiều.

Nhuế Nhất Hoà vừa cất chiếc vòng cổ bằng đá quý vào, chị Kỷ từ trên lầu đã ló đầu ra: “Mọi người không sao chứ?”

Ánh mắt sắc bén của cô ta quét ngang hai người dưới lầu; thấy thấy vết máu trên giày của Nhuế Nhất Hoà, chị Kỷ nhìn cô thêm một lát.

Nhuế Nhất Hòa: “Không sao, tôi không bị thương.”

Chị Kỷ hơi ngạc nhiên, nhìn thoáng qua khu vực cửa phòng - nơi máu tươi đã ngừng chảy. Kế tiếp, cô ta tiến tới, nói chuyện với hai người: “E là không thể dọn dẹp gian phòng này được rồi... mà lập tức đi vào cũng không ổn.”

“Kêu bọn họ vào rừng hái hoa đi, nhất định phải hoàn thành mệnh lệnh đầu tiên của La tiểu thư.”

Vừa hất hàm sao khiến, một người chơi trong nhóm của chị Kỷ dừng lời hai giây rồi nhìn sang hai người. Lúc này, gã cũng không tỏ vẻ hếch mũi lên trời nữa, mà rất lịch sự hỏi ý kiến: “Các người cảm thấy thế nào?”

Nhuế Nhất Hoà đoán rằng, nếu ai mà gặp phải những “thứ” kia mà vẫn sống sót, vậy chắc chắn đều sẽ được những người chơi khác tôn trọng thêm vài phần.

Cô cũng không có ý kiến gì với sự sắp xếp này, dù sao đi nữa thì cô chẳng muốn tiếp tục quét dọn vệ sinh.

Đặc biệt là sau khi người phụ nữ mặc đồ trắng ấy để lại một vũng máu, cô cảm giác thật sự tuyệt vọng khi phải quét dọn cả một toà lâu đài.

Bên ngoài lâu đài cổ chính là rừng rậm.

La tiểu thư cũng không nói đi đâu để hái hoa hồng Pori, nhưng mọi người chơi đều biết nơi đó. Chỉ cần không mù mắt, lúc đi lên núi thì ai nấy đều có thể trông thấy những đoá hoa lưa thưa xinh đẹp bên dưới gốc của những thân cây khô.

Nhuế Nhất Hoà ngồi xổm trước đống lá khô đã mục nát một nửa, cắt lấy những cành hoa màu đỏ.

Hoa hồng Pori trông khá tươi tốt và xinh đẹp, nhưng hương vị của nó thì khó mà diễn tả thành lời. Mùi hơi nặng, hơi chua, ngửi nhiều sẽ có cảm giác buồn nôn.

Hai người đi ngược trở xuống con đường lên núi, khi tưởng chừng có thể xuống núi thuận lợi thì chợt nhìn thấy một cái đình đọc sách. Đi được chừng 01 km, sương mù bắt đầu hiện ra, càng lúc càng dày đặc hơn.

“Đừng đi xa nữa, đây chính là biên giới của phó bản rồi. Nếu không lấy được vật phẩm nhiệm vụ mà dám xông vào, tương đương với việc tặng miếng mồi ngon cho một thứ gì đó bí ẩn bên trong màn sương.”

Người vừa nói chính là nhóc Mạnh, Nghiêm Tuấn đang đỡ cậu ta đứng dưới một gốc cây lớn với cành lá rậm rạp.

Nhuế Nhất Hoà: “Chân của cậu bị sao vậy?”

Nhóc Mạnh: “... Giẫm phải bẫy thú.”

Thời hạn của nhiệm vụ này chỉ có 3 ngày. Để tiết kiệm thời gian, nhóc Mạnh và những khác ra ngoài hái hoa khác đã chia ra hành động. Đạp trúng bẫy thú thì khó mà tự xử lý được, thằng nhóc không thể tự thoát ra một mình.

Nhờ có Nghiêm Tuấn ở đó, bằng không cậu ta sẽ phải phí hoài thời gian chờ đợi đồng đội phát hiện ra cậu ta không quay lại, từ đó mới bắt đầu chia nhau ra đi tìm. Điều này khiến nhóc Mạnh cảm thấy rằng, mặc dù gã người mới đây cũng có ý đồ, ít nhiều gì cũng tạo ra cảm giác mặt dày, nhưng quả thật là không hề đáng ghét.

Nhuế Nhất Hoà liếc mắt, trông thấy chiếc giỏ mà Nghiêm Tuấn đang đeo. Cô cũng nhận ra, mặc dù nhóc Mạnh đã bị thương nhưng hai người họ đã hái được rất nhiều hoa hồng Pori. Tuy mỗi một đóa hoa chỉ có một chiếc lá, nhưng nếu giã nát để làm thuốc trị thương thì chắc chắn La tiểu thư đủ dùng. Ngay cả khi không đủ, vẫn còn hai người khác cũng đang đi hái hoa hồng.

Theo hiện thực thế này, hoạt động hái hoa cũng thực sự là không có gì quá khó khăn.

Số lượng hoa hồng Pori trong rừng đủ nhiều, mà độ nguy hiểm cũng không cao... Về phần nhóc Mạnh bị thương chỉ là do quá xui xẻo mà thôi.

Ban đầu, Nhuế Nhất Hoà nghĩ rằng việc hái hoa sẽ là một nhiệm vụ rất khó khăn, dù sao thì đây cũng là nhiệm vụ duy nhất mà La tiểu thư giao cho cô trước khi mặt trời lặn.

Vì chuyện quá dễ dàng, thế nên cô cảm thấy rất khó chịu.

Boong... boong... boong... boong... boong

Khi 4 người bọn họ quay trở lại, tiếng chuông đã gõ vang.. Đúng 5:00 chiều, ít lâu nữa thôi là mặt trời lặn.

Trên đường đi, Nghiêm Tuấn nói cho Đan Tiểu Dã nghe một số mẹo để tìm thấy hoa hồng Pori một cách chính xác. Đan Tiểu Dã hồn nhiên đã bị đánh bại hoàn toàn, kế đó là vô cùng xấu hổ mà tỏ vẻ lạnh lùng, để rồi cuối cùng là dần dần chịu nói chuyện cùng gã, từ đó mà xoá bỏ mọi khúc mắc trong lòng.

Đan Tiểu Dã: “Anh Nghiêm, anh chết như thế nào á?”

“Bị một vật nặng rơi xuống rồi đè trúng.” Nghiêm Tuấn nói, “Tôi vừa nhắm mắt lại, khi mở ra là thấy mình đang ở ngay trên tàu rồi. Tôi thậm chí không thể chấp nhận sự thật rằng mình đã chết, đây cũng không phải chuyện hồi sinh là có nhiều thêm được một cái mạng.”

Muốn sống chứ không muốn chết, gã không nghĩ là mình quá may mắn để nhặt thêm được một cái mạng.

Đan Tiểu Dã cũng cảm thấy oan uổng: “Đúng là anh quá xui xẻo rồi... Tại sao anh không rời đi?”

Nghiêm đứng trước một cây đại thụ lá thưa, quan sát cành lá một lúc rồi nói: “Đào đống lá khô này lên xem, bên dưới chắc chắn có hoa hồng.”

Tư thế đứng trước gốc cây mà ngước nhìn của gã trông rất quen thuộc...

Nhuế Nhất Hoà thậm chí còn không chú ý đến việc Đan Tiểu Dã có đào được hoa hồng từ dưới gốc cây lên hay không; trong đầu cô lúc này chỉ toàn là hình ảnh về người phụ nữ mặc váy trắng đứng cạnh giường và nhìn lên vách tường... Trên mặt tường ấy có dính gì đó à?

...

Mọi người đã về đến lâu đài cổ.

Nhuế Nhất Hoà nhét đống hoa hồng vừa hái được vào tay Đan Tiểu Dã.

“Tôi lên lầu xem xét một lát.”

Tuy rất sợ hãi nhưng Đan Tiểu Dã vẫn nghiến răng đi theo bà chủ Nhuế lên lầu. Hơn một giờ sau, căn phòng ngoài cùng bên trái vẫn còn nồng nặc mùi máu, nhưng vết máu trên sàn đã biến mất rồi. Thậm chí, tấm thảm thấm đẫm máu tươi trước đó cũng quay về với hình dáng ban đầu.

Mắt trái của Nhuế Nhất Hoà không hề đau rát. Cô bước vào phòng một cách rất thoải mái: “Có vẻ như nàng công chúa tóc dài kia đã rời đi.”

Đan Tiểu Dã: “...” Tại sao chị phải đặt biệt danh cho nữ quỷ như vậy chứ?

Bà chủ Nhuế bước đến cạnh giường. Mặt tường bên này có treo một bức tranh sắc vàng, hoạ cảnh cánh đồng lúa mì trải dài bất tận với làn gió cuốn qua - sóng lúa lăn tăn và căn tràn sức sống. Cô với tay đẩy bức tranh nặng nề sang một bên, thế nhưng chẳng thể đủ sức mà di chuyển nổi khung tranh dù chỉ là một cái nhích nhẹ.

Cô phải dùng cả hai tay mới đẩy được bức tranh treo tường to kềnh càng ra, để lộ một lỗ đen lớn đằng sau nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK