Tại sao Thằng Ngốc lại chết?
Nếu muốn xếp hạng những người chơi trong nhóm thâm niên do chị Kỷ đứng đầu, Thằng Ngốc ắt hẳn đứng hàng thứ hai trong đội. Điều này có thể thấy được từ việc gã gom đủ 500 điểm để đổi lấy Như Ý Kim Cô Bổng... Tuy nhiên, tại sao gã lại chết dễ dàng như vậy?
Người chơi nữ ở chung phòng với Thằng Ngốc đang ngồi cứng đờ trên ghế sô pha trong phòng khách, lặng lẽ khóc. Khi dẫn bọn họ tiến vào căn phòng kia, Nghiêm Tuấn còn nhìn người chơi nữ kia bằng ánh mắt đầy thông cảm và nói nhỏ: “Thật đáng thương! Chuyện bổng đánh uyên ương thế này lại thực sự xảy ra rồi!”
Phòng ở tầng 1 thực sự rất nhỏ, không thể nào sánh bằng các căn phòng rộng rãi ở tầng 2. Nếu có ba người ở trong, vậy sẽ rất chật chội, dù nhích người hay duỗi tay ra cũng sẽ đụng phải người khác.
Sau khi đi vào, Nhuế Nhất Hoà nhận thấy có hai chiếc giường đơn trong phòng. Trong số đó, có một giường không mang theo dấu vết của bất cứ ai đã từng ngủ trên đấy cả, vì chăn màn được sắp xếp rất ngay ngắn.
Thằng Ngốc đang nằm trên chiếc giường cách xa cửa ra vào. Gã đang nằm nghiêng trong tư thế ôm, khiến ai nấy đều có thể tưởng tượng ra tư thế ngủ vô cùng dịu dàng của một người đàn ông và một người phụ nữ giữa đêm khuya.
Nhưng Thằng Ngốc đã chết rồi, mà cả cơ thể vẫn đang toát ra một mùi tanh tưởi mặn mặn kinh tởm như vừa được vớt lên khỏi mặt nước. Đôi mắt của gã trợn tròn, chằng chịt tơ máu; miệng gã khẽ há ra, giống như cá mắc cạn vậy.
Người chơi nữ kia ôm gã trong lúc ngủ, lại cơ bản là không rõ gã đã chết từ lúc nào.
... Khung ảnh lồng kính bị đóng đinh ở kia cũng không có dấu hiệu bị hư hại.
Nghiêm Tuấn: “Khi nhóc Viên phát hiện ra, thi thể của Thằng Ngốc đã cứng đờ rồi.”
Nhuế Nhất Hoà có thể tưởng tượng ra được, khi người chơi nữ ấy tỉnh dậy rồi chạm vào cơ thể lạnh lẽo của người yêu mình, ắt hẳn cô ta đã vô cùng tuyệt vọng...
Ngoài ra, Nhuế Nhất Hoà cảm giác thực sự rất quen thuộc với mùi tanh mặn đặc trưng trong căn phòng này. Đó là mùi của công chúa tóc dài, từng xuất hiện trong căn phòng máy móc trên tháp đồng hồ và thoang thoảng bên cạnh chiếc gối mà cô từng nằm đêm qua.
Ngay cả viên ngọc bích mà cô ấy nhặt được cũng tỏa ra mùi tương tự, nhưng rất nhạt và phải ngửi kỹ mới có thể nhận ra được.
“Thưa quý vị!”
Giọng nói vang lên bên tai, khiến Nhuế Nhất Hoà giật thót cả mình. Cô quay đầu lại, để rồi trông thấy ngài quản gia đang đứng sau lưng mình. Hắn mặc một bộ lễ phục mới tinh với áo sơ mi trắng và thắt nơ màu xanh đậm, khác hẳn ngày hôm qua.
Tíng tong… tíng tong…
Ngài quản gia lắc nhẹ chiếc chuông vàng nhỏ. Hắn nhướn nhẹ chân mày, khẽ cong khóe môi, lịch sự đưa tay ra hiệu mời bọn họ tiến đến phòng ăn.
“Đã đến giờ ăn sáng.”
Nhuế Nhất Hoà trợn tròn mắt, thẳng thừng chỉ trích: “Thưa ngài, ngài đi đứng im ắng như thế thì đáng sợ lắm đấy. Đột nhiên xuất hiện sau lưng một quý cô chính là phương pháp để biểu hiện ra phong độ thân sĩ của ngài ấy à?”
Ngài quản gia dửng dưng lui về phía sau một bước, cười nói: “Xin lỗi, là tôi thất lễ.”
Nhuế Nhất Hoà nhìn chằm chằm vào mặt hắn trong ba giây, sau đó thốt ra hai từ đầy bao dung với âm điệu kiểu không muốn so đo với sự thiếu hiểu biết của trẻ nhỏ - “Ấu trĩ!”
Ngài quản gia: “...”
Bữa sáng vẫn là bánh mì khô, nhưng cả bàn ăn to đùng này trông khá là tươi mới, ít nhất cũng không bị mốc meo.
Có lẽ là do áp suất không khí đến từ ngài quản gia quá thấp, sau khi lấy bánh mì xong thì mọi người chơi đều rời đi, chẳng thèm ở lại đây nữa.
Đan Tiểu Dã cũng không dám ở lại.
Ngài quản gia uể oải ngước mắt lên, hỏi: “Cô muốn ăn gì?”
Nhuế Nhất Hoà: “Cà chua xào trứng, ăn với một bát cơm trắng.”
Ngài quản gia bước vào nhà bếp, đặt cây gậy ba-toong sang một bên. Hắn rửa tay rất thong thã, sau đó lau khô bằng khăn tay. Với một cái búng tay, bếp lò bật lò.
Năm phút sau, vì được nếm thử món bò xào trứng gà, Nhuế Nhất Hoà hào phóng khen ngợi một câu: “Màu vàng ươm, đậm mùi thơm của trứng, rất ngon đó. Ngài quản gia, anh quá lợi hại nha.”
Đang chuẩn bị rời đi, ngài quản gia chợt dừng lại, lễ phép gật đầu: “Cảm ơn lời khen của quý khách.”
Ồ! Cụm từ ‘quý khách’ được gằn giọng rất rõ rệt nha, rõ ràng như muốn cắn chết người đối diện vậy.
Nhuế Nhất Hoà: “Không cần cảm ơn tôi! Tài năng nấu nướng của anh xứng đáng nhận lấy bất kỳ một lời khen nào.”
Ngài quản gia nhìn sang thi thể cứng ngắc của gã nhạc sư đang nằm bẹp trên bàn ăn, sau đó nhìn sang Nhuế Nhất Hoà đang ăn một cách cực kỳ hạnh phúc.
“Tôi rất tò mò... Cô có thực sự là người mới không?”
Ai là chủ nhân của Đoàn tàu Địa ngục số 2348? Ờ thì… Chính là Mãng Xà Địa Ngục đấy. Chắc chắn con rắn ngu ngốc kia đã sai lầm rồi.
Nhuế Nhất Hoà: “Khi 7 tuổi, tôi từng bị sốt cao. Sau khi tỉnh dậy, ký ức của tôi trở nên rất mơ hồ, còn tính tình cũng dần thay đổi. Tôi trở nên trầm lặng, thu mình, im lặng và thờ ơ... Mọi người trong gia đình đều rất lo lắng cho tôi, trong khi tôi cảm thấy bộ não mình như bị đốt cháy hỏng bét hết. Tôi có đi khám sức khoẻ rồi, thiết bị y tế không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì với cơ thể tôi cả. Tôi vẫn khỏe mạnh như bình thường. Bố mẹ đã dẫn tôi đến gặp bác sĩ tâm lý. Sau một loạt các xét nghiệm, bác sĩ đã nói với cha mẹ của tôi rằng: Nhận thức, cảm xúc, tư duy và ý chí của tôi đều ổn cả, tất cả đều bình thường. Tôi thông minh hơn những đứa trẻ cùng tuổi khá nhiều. Bác sĩ bảo, đây là chuyện tốt. Có lẽ do bị sốt cao, từ đó tác động đến việc kích thích thêm một số tế bào thần kinh não bắt đầu hoạt động.”
Ngài quản gia nhíu mày: “Thưa quý cô! Tôi không có hứng thú với tuổi thơ của cô. Rốt cuộc, cô muốn ám chỉ điều gì?”
Nhuế Nhất Hoà: “Khi còn bé, có phải tôi đã từng gặp anh hay không?”
Ngài quản gia cười lạnh lùng, “Quý cô này, cách tạo dựng mối quan hệ của cô rất mới lạ đấy.”
Hắn xoay người rời đi.
Nhuế Nhất Hoà thản nhiên cười, khoan khoái nuốt miếng trứng cuối cùng vào, sau đó chậm rãi nói: “À mà… Ngài quản gia này, có phải việc nấu cơm theo phong cách Tây thế này chính là giới hạn cuối cùng trong việc nhập vai của anh hay không?”
Ngài quản gia không dừng chân lại, nhưng rõ ràng là bước chậm đi một nhịp.
Đặt thìa lên bàn, Nhuế Nhất Hoà chống cằm... Một nụ cười khoái trá nở rộ trên khuôn mặt cô.
“Ặc… Hi hi I hi.”
Cô đã nói dối.
Bị sốt là có thật, nhưng phần ký ức của trước năm 7 tuổi vẫn chưa bị mờ đi. Ngài quản gia cứ tưởng cô nói vậy để xã giao lấy lòng, nhưng cô thật sự cảm thấy ngài quản gia trông rất quen, tiếc là không thể nhớ rõ đã gặp ở đâu.