Khi cả hai quay trở lại toà lâu đài, những người chơi khác đã bịt kín tất cả các lối ra vào địa đạo ở tầng 1 bằng các tấm ván và đinh mà họ vừa tìm thấy từ đâu đó. Có lẽ vì ban đêm sẽ nguy hiểm hơn nên chị Kỷ không định thử đi thăm dò lối đi bí mật ấy.
Sau khi nhóm hai người Nhuế Nhất Hoà về đến, ngài quản gia cũng lách vào từ cánh cửa nhỏ bên cạnh nhà bếp. Hắn cầm một chiếc khay lớn trên tay, vừa lắc chiếc chuông bạc, vừa bước đến bàn ăn.
Hắn đặt cái khay xuống chiếc bàn đầy máu me, như thể không nhìn thấy xác chết trên bàn vậy.
“Chào các vị khách quý, đến giờ ăn tối rồi.”
Nhuế Nhất Hoà chợt bối rối: Gã này xuất hiện sau lưng mình từ khi nào vậy? Cô hoàn toàn không nhận ra được.
Ngài quản gia lùi lại một bước: “Đừng khách sáo! Mời mọi người dùng tự nhiên.”
Nhuế Nhất Hoà: “Tôi muốn ăn đậu hủ Mapo.”
Nụ cười trên khuôn mặt ngài quản gia đông cứng lại.
Với kinh nghiệm rút ra được từ buổi trưa, hắn cũng biết rằng việc đe dọa cô gái táo bạo này là vô nghĩa. Ngài quản gia chỉ có thể khó chịu mà trả lời: “Không có đậu hũ Mapo.”
Nhuế Nhất Hoà: “Vậy cho tôi một phần gà Kung Pao.”
Chẳng lẽ cô nghĩ tôi là nhân viên phục vụ trong nhà hàng thật à? Còn dám order món?
Ngài quản gia sa sầm nhìn cô: “Thưa quý khách, thật xin lỗi! Trong lâu đài không hề dự trữ thịt.”
Nhuế Nhất Hoà: “Không có thịt, vậy có trứng gà hay không? Cho tôi một quả trứng hấp, thêm nước tương, giấm chua và hai giọt dầu mè vào.”
Ngài quản gia: “...”
Cuối cùng, hắn mang lên một phần súp khoai tây và một dĩa xà lách rau củ quả.
Khi ngài quản gia bước vào trong bếp, chẳng ai nơi đây dám chạm vào chiếc bánh mì khô khốc dường như đã bị hỏng từ lâu trên mặt bàn. Trên thực tế, âm thanh bằm thực phẩm của ngài quản gia nghe vẫn cực kỳ đáng sợ, tiếng thái rau quả của hắn ta cứ như muốn chặt nát xác người. Sau khi hắn đặt xuống phần thực phẩm đích thân chế biến rồi rời khỏi đây, lúc này mới có người dám với tay lấy bánh mì ăn.
Nhóm người chơi thâm niên nhìn sang Nhuế Nhất Hoà với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Nếm một thìa khoai tây nghiền, Nhuế Nhất Hoà - kẻ cực kỳ ngạc nhiên với hương vị trước mắt này - cũng đã nhanh chóng hiểu rõ ý nghĩa ẩn giấu trong trong ánh mắt của mọi người xung quanh: Dám khiêu khích Sứ giả Dẫn đường như vậy, cô ta không ngốc thì cũng đã bị điên mất rồi!
Vốn dĩ chị Kỷ từng muốn thu phục Nhuế Nhất Hoà về đội từ sớm - điều này có thể thấy được từ thái độ của nhóc Mạnh. Cô ấy đoán rằng, đây là kiểu người chơi có thể tham gia vào công cuộc xếp hạng của cả đoàn tàu đấy... nhưng cũng không rõ là sẽ phải trả một cái giá cao đến nhường nào.
Nhưng hiện tại... Có lẽ chị Kỷ sẽ nghĩ Nhuế Nhất Hoà chỉ là một con dở hơi?....
Sau bữa tối, ai nấy tự về phòng ngủ nghỉ.
Khi phân bổ phòng, chị Kỷ quay sang bảo Nhuế Nhất Hoà: “Một phòng chỉ có thể chứa tối đa 3 người, nếu không sẽ có chuyện không hay xảy ra.”
Nhuế Nhất Hoà cũng không hỏi tại sao; mọi thứ trong thế giới tâm linh đều phi logic như vậy.
Rốt cuộc, đội hình phân bổ phòng như sau:
Nhuế Nhất Hoà, Đan Tiểu Dã, phòng thứ 2 bên trái trên tầng 2 (bên cạnh căn phòng nơi Nghiêm Tuấn bị tấn công).
Chị Kỷ, gã linh mục và nhóc Mạnh ngủ tại căn phòng gần cửa ở tầng 1.
Gã ngốc và một người chơi nữ khác ở cùng một phòng.
Nghiêm Tuấn ở chung phòng với hai người chơi nam còn lại.
...
Đã qua một đêm không mộng mị.
Sáng hôm sau, Nhuế Nhất Hoà mơ mơ màng màng ra khỏi giường, để rồi suýt vấp phải một thứ gì đó trên mặt đất.
“Đan Tiểu Dã, Đan Tiểu Dã!”
Được rồi! Bị đá một cước như thế mà còn chưa tỉnh à?
Nhuế Nhất Hoà do dự kéo góc chăn, đồng thời luôn lo lắng là sẽ trông thấy một khuôn mặt đẫm máu bên dưới. May mắn thay, mặc dù khuôn mặt của Đan Tiểu Dã bị bầm tím, nhưng trông cậu ta không có vẻ gì là đang bị thương.
“Chuyện gì thế?”
Nhuế Nhất Hoà hỏi cậu ấy.
Đan Tiểu Dã hít mấy hơi: “Quấn chăn bông chặt quá, suýt nữa thì chết ngạt.”
Nhuế Nhất Hòa: “...”
Sau đó, cô nghe Đan Tiểu Dã kể lại một câu chuyện cực kỳ đáng sợ.
Cũng chẳng biết lúc ấy là mấy giờ trong đêm, hoặc cũng có thể là khi sáng sớm. Dù sao thì đó cũng là giờ muộn, vì xung quanh đều cực kỳ yên tĩnh.
Đan Tiểu Dã mơ màng thức giấc vì mắc tiểu, nhưng còn chưa kịp mở mắt ra hoàn toàn là đã trông thấy một đống chăn màn đang lơ lửng trong không trung. Đó là một chiếc chăn bông, ít nhất bốn kilogram... Lúc ấy, nó vẫn cứ đung đưa như một chiếc lá rụng đang bị gió thổi bay. Trong phòng có đèn dầu và ánh nến, cực kỳ sáng sủa. Vì nghi ngờ căn bệnh cận thị nặng của bản thân, Đan Tiểu Dã run rẩy đeo kính vào, cuối cùng mới dám kết luận là bản thân không hề nhìn lầm.
A a a a a... Kinh vãi!
Cậu ta cũng không dám thét to, ngộ nhỡ khiến thứ đó chú ý thì sao? Đan Tiểu Dã sợ mình vô tình phát ra âm thanh, thế nên bèn trùm kín chăn lên mặt.
Sau đó, cậu mê man ngủ thiếp đi. Có lẽ là do sợ hãi luôn cả trong giấc mơ, thế nên phản ứng thực sự của cơ thể chính là trùm chăn thật chặt. Hành động này suýt nữa khiến Đan Tiểu Dã chết ngạt thực sự trong đời thực luôn rồi.
... Đây cũng là một nhân tài nha!
Nghe xong, Nhuế Nhất Hoà ghé sát vào bên gối rồi ngửi thử, cuối cùng phát hiện ra một mùi nước tanh mơ hồ.
Đan Tiểu Dã: “Bà chủ Nhuế, trên tóc của cô có thứ gì kìa.”
Nhuế Nhất Hoà vội vén tóc, lấy xuống một nhành rong biển nhỏ nhắn.
...
Lúc đi xuống cầu thang, Nhuế Nhất Hoà nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài. Những người chơi khác đều đã tập trung tại phòng khách ở tầng 1, nhưng không ai nói tiếng nào; đang có một khoảnh khắc im lặng chết chóc bao trùm lấy xung quanh.
Trong bầu không khí quái dị này, cô phát hiện ra là đã có một người chơi thâm niên không hề xuất hiện tại đây.
Nhìn thấy Nghiêm Tuấn đang cúi đầu đứng ở cửa phòng bếp, Đan Tiểu Dã bèn tiến tới, vỗ vai gã. Nhưng chỉ với một hành động nhẹ nhàng ấy mà Nghiêm Tuấn đột ngột thét to lên, khiến cả hai cũng giật thót cả tim.
Đan Tiểu Dã run rẩy hỏi: “Tự nhiên anh thét to làm quái gì? Định hù chết tôi à?... Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghiêm Tuấn run rẩy mở lời: “... Thằng Ngốc chết rồi.”