Không thể phân biệt được ngày và đêm trong nhà ga. Khi bước ra bên ngoài, trời rất sáng, giống như buổi trưa vậy.
Quay đầu nhìn lại, nhà ga đã biến mất. Ở một góc nào đó phía sau, có một quầy báo được xây từ vách tường màu xám và mái ngói màu đen xuất hiện; tấm biển bên dưới ghi một hàng chữ nhỏ: [có bán vé tàu].
Nhuế Nhất Hòa đến gần sạp báo, nhận ra phía trước quầy có ba ô cửa sổ nhỏ có thể trượt tới trượt lui. Hiện tại, chúng đều đóng chặt cả, mà rèm cửa màu đỏ thẫm cũng được kéo kín lại. Cô không thể nhìn rõ có gì bên trong.
“Có ai không?”
Cô gõ nhẹ vào cửa sổ.
Xào xạt...
Bức màn được ai đó kéo ra, để lộ một khe hở nhỏ. Một bàn tay trắng xanh vươn ra từ bên trong, mạnh mẽ đẩy cửa sổ lên. Một chiếc lọ nhỏ màu xanh rơi xuống mặt bàn bằng đá cẩm thạch cạnh cửa sổ, phát ra một tiếng “đùng”.
Phần miệng của chiếc bình gốm nhỏ này chỉ to khoảng một ngón tay, trong khi thân bình dày khoảng ba ngón tay. Nhuế Nhất Hòa cho rằng, nó trông giống như một phiên bản thu nhỏ của mấy loại bình chứa tro cốt.
Đôi tay kia lại rụt về, ném ra 2 cái bình nhỏ giống hệt nhau.
“Một hũ tro cốt của Lạc tiểu thư, đổi lấy một tấm vé và 100 điểm.”
Thanh âm kia không rõ nét cho lắm; Nhuế Nhất Hòa vội vàng hỏi: “Có thời hạn không? Có thể đổi loại vé nào? Có thể đổi thành vé quay về ‘Nhân Gian giới’ hay không?”
“Bây giờ là 11:05 trưa; các người phải đến lâu đài trước 12:00. Thời gian... Để tôi xem xem, các người có tổng cộng 3 ngày.”
Cánh tay xanh trắng giật ô cửa sổ thủy tinh xuống, kéo kín rèm cửa, tỏ vẻ sẽ không trả lời thêm bất cứ một câu hỏi nào nữa.
...
Ba người bọn họ chỉ có thể men theo con đường rừng mà đi tới... vì rốt cuộc, chỉ có mỗi một con đường này.
Càng lên cao, cây cối trên núi càng thưa thớt. Đến khi trông thấy đỉnh của tòa tháp, khu vực xung quanh đa phần đều là mấy gốc đại thụ đã khô héo rũ rượi. Bọn quạ gặm nhấm mấy thứ mục nát đang đậu trên những cành cây gần đó, dõi mắt nhìn chằm chằm vào đoàn khách phương xa.
Bầu không khí dần trở nên có chút quỷ dị.
Thậm chí, Đan Tiểu Dã lắm lúc còn giật mình khi nghe thấy âm thanh gãy vỡ đến từ những cành cây do bản thân giẫm lên. Nơi đây quá yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ. Vì vậy, cậu ta nhanh chóng tìm chủ đề để trò chuyện.
“Anh Nghiêm, máu từ miệng vết thương của anh có màu xanh kìa.”
Có khi nào bị trúng độc không nhỉ?
Câu nói đột ngột của cậu ta như vậy cũng khiến Nghiêm Tuấn giật thót cả mình. Gã sờ trán, nhận ra máu trên tay quả nhiên là màu xanh lục.
“Vết thương tê rồi, không đau gì cả.” Đây giống như cảm giác vết thương đã bắt đầu đóng mài rồi… Cũng tương tự như bị tiêm thuốc tê vậy.
Càng nghĩ về chuyện này, Nghiêm Tuấn càng sợ hãi. Gã hỏi Nhuế Nhất Hòa xem cô đã từng nhìn thấy gì trên đoàn tàu.
... Cô nhìn thấy đứa nhỏ ma quái và các bóng dáng mờ mịt.
Đan Tiểu Dã và Nghiêm Tuấn lại chỉ có thể nhìn thấy những dấu tay đẫm máu do đứa nhỏ ma quái để lại, trong khi ông chú mặc áo sơ mi bay lơ lửng trong không trung một cách khó hiểu và sau đó là bị một thế lực bí ẩn nào đó giết chết. À, và có lẽ họ còn trông thấy ông chú ấy bị bỏ lại trong toa tàu, cuối cùng là bị xé nát và nuốt chửng...
Ngay khoảnh khắc này, cô cũng không rõ cho lắm, rằng có thể nhìn thấy những cảnh tượng kia thì đáng sợ hơn, hay không nhìn thấy những cảnh tượng ấy mới là đáng sợ hơn.
Độc đáo và khác biệt - trước khi bạn biết mình đang ở đâu, thì việc nói huỵt toẹt ra tất cả mọi thứ cũng không phải là một lựa chọn khôn ngoan. Nhuế Nhất Hòa chỉ đáp rằng: “Lúc đó, dường như tôi có thấy một bóng đen vụt qua. Có lẽ đó là ảo giác cũng nên. Tuy nhiên, loa phát thanh có thông báo là: ‘Lên tàu phải có vé tàu, mỗi ga là một vé, chọn chỗ ngồi theo số thứ tự’. Vì thế, nếu mọi người ngồi sai chỗ, có lẽ sẽ có nguy hiểm phát sinh. Bởi vậy tôi mới mở lời nhắc nhở đấy.”
“Cảm ơn!”
Nghiêm Tuấn: “Lúc xuống xe rồi, cảm ơn cô đã kéo tay tôi...”
Lúc này, phía cuối con đường hiện ra một tòa lâu đài cổ kính u ám đứng chênh vênh bên vách núi.
Một thanh niên tuấn tú mặc vest đen đang đứng trên con đường duy nhất dẫn vào tòa lâu đài, ưu nhã ngả mũ chào.
“Hoan nghênh mọi người đến với lâu đài Sibbs! Trong phó bản này, các bạn có thể gọi tôi là ‘Quản gia’.”
Quý ông tự xưng là Quản gia kia mang theo một gương mặt với nụ cười tùy ý. Hắn giơ cây gậy ba toong lên, từ xa gõ vào miếng thẻ bài gỗ trong tay Nhuế Nhất Hòa. Đó chính là vật đã xuất hiện trên chiếc bàn nhỏ sau khi tấm vé biến mất. Trên đường đi, Nhuế Nhất Hòa đã xem xét nó một cách cẩn thận nhưng không phát hiện được gì đặc biệt cả.
Chẳng rõ thứ này được làm bằng chất liệu gì, cũng không thể phá vỡ; mặt trước còn có một chữ “肆” viết hoa.
(“肆” là “Tứ”, nghĩa là bất chấp mọi thứ, tùy tiện, làm càn, hoặc cũng có nghĩa là số 4.)
Quản gia: “Người chơi có thể đưa ‘Thẻ bài hối lộ’ cho tôi.”
Nhuế Nhất Hòa cũng rất hợp tác mà vươn tay ra, sau đó người quản gia bèn tiến lên hai bước.
Quý ông này có làn da trắng như tuyết, thậm chí dùng từ ‘trắng sáng rực rỡ’ cũng không phải là cách nói thậm xưng đâu. Giữa hai lông mày của hắn có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, nhờ thế mà góp phần tăng thêm 2 điểm thánh thiện. Ngay cả với một thái độ kiêu ngạo khi xuất hiện là thế, nhưng người đối diện lại không hề cảm thấy phản cảm.
Nhuế Nhất Hòa nhìn chằm chằm ngay mặt của người quản gia một hồi lâu. Cô cảm thấy anh ta trông rất quen mặt. Tuy nhiên, với một người có vẻ bề ngoài xuất sắc như vậy, làm gì có chuyện bạn đã từng gặp rồi lại lãng quên hẳn hòi như thế này?
Nghiêm Tuấn và Đan Tiểu Dã cũng không dám từ chối gã quản gia. Cái chết của ông chú mặc áo sơ mi vẫn là một chuyện gì đó cực sốc, thế nên bây giờ họ ngoan ngoãn hơn khá nhiều.
Quản gia lần lượt cất 3 miếng thẻ bài gỗ vào túi áo, sau đó nở một nụ cười rất giả tạo. Kế tiếp, thay vì ngữ điệu hời hợt vừa rồi, hắn mở lời với một thái độ nghiêm túc hơn hẳn: “Mọi người! Hỡi các vị khách quý! Thay mặt chủ nhân của tôi, quý ngài Raymond, tôi xin gửi đến các vị lòng biết ơn vô hạn. Cảm ơn các vị đã đến lâu đài với tư cách là những vị khách ! Vì là nhân chứng cho hôn lễ của ngài Raymond, các vị sẽ nhận được quy cách đãi ngộ cao cấp nhất...”
“Đợi đã, hôn lễ ư?!”
Nghiêm Tuấn buột miệng: “Không phải là tang lễ à?”