Sự khẩn trương của Nghiêm Tuấn hoàn toàn không ảnh hưởng đến người quản gia. Hắn thong thả ung dung bước vào phòng, lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật từ phần túi bên trong áo vest. Trong đó có kim, chỉ và băng gạc đầy đủ. Quá trình khâu chỉ mất 3 phút; khi hai miếng băng gạc cuối cùng được dán lên mặt Nghiêm Tuấn, quá trình điều trị đã hoàn tất.
Ngài quản gia cất chiếc hộp vào... Về cơ bản, một bộ vest được may đo chỉnh tề vừa người chắc chắn không thể chứa nổi một chiếc hộp bằng bạc như vậy. Hành vi này của hắn trông cứ giống như một màn ảo thuật hơn.
“Bên ngoài lâu đài đang cử hành buổi diễn tập cho hôn lễ, tôi cần vài người hỗ trợ. Mời các vị đi theo tôi.”
Vừa nói, ngài quản gia vừa lau kỹ bàn tay chưa từng chạm qua Nghiêm Tuấn bằng một chiếc khăn không thêu bất cứ một hoa văn nào. Vẻ chán ghét của hắn đã bộc lộ ra rõ ràng.
Nhưng Nghiêm Tuấn cũng không dám tỏ vẻ phật ý. Gã đã phát hiện ra một điều vô cùng kỳ diệu - vết thương không còn đau nữa. Máu đã ngừng chảy, ngoại trừ cơ thể còn hơi suy yếu thì chẳng có cảm giác khó chịu nào khác nữa.
Đường kim mũi chỉ mà ngài quản gia sử dụng rõ ràng không phải loại tầm thường.
Mà như thế, ngài quản gia chắc chắn cũng không phải là một “người” bình thường.
Trên đường đi, Đan Tiểu Dã hạ giọng hỏi: “Anh Nghiêm, anh có thấy rõ kẻ tấn công hay không?”
Nghiêm Tuấn sợ động đến vết thương nên đáp ngắn gọn: “Không nhìn rõ; có cảm giác đó không phải là nhân loại. Tay nó rất lạnh, sắc bén như dao.” Chỉ một câu nói mà có thể dễ dàng khiến miệng gã nứt ra.
Đan Tiểu Dã tái mét cả mặt, không phải người ư... Vậy đó là cái gì? Đột nhiên, chân của cậu ta bắt đầu run lên.
Mỗi một bước đi của ngài quản gia cứ như được đo đếm sẵn, nhưng tốc độ di chuyển cũng không hề chậm chạp. Hắn nhánh chóng bỏ xa đám người chơi một đoạn.
Nghiêm Tuấn hạ giọng: “Mọi người nói xem... Tôi sẽ bị gì sau khi giao dịch với gã quản gia đó?”
Trong tình huống vừa rồi, Nghiêm Tuấn không còn lựa chọn nào khác. Ngay cả khi vết thương có thể được xử lý nhanh chóng, khả năng cao là gã cũng mất đi khả năng hành động.
Giờ miệng vết thương đã được khâu lại rồi. Sau khi thoát chết, gã bắt đầu lo lắng, liệu giao dịch giữa mình với quản gia vừa rồi có phải là một cái hố to chờ gã nhảy vào hay không?
Đan Tiểu Dã lắc đầu: “Tại sao không hỏi hắn là anh sẽ phải trả cái giá gì?”
Nghiêm Tuấn... Nghiêm Tuấn không dám hỏi. Gã thấp thỏm nhìn Nhuế Nhất Hòa, có lẽ là hi vọng được cô an ủi đôi câu.
Nhuế Nhất Hòa thành thật đáp: “Tôi cũng không biết.”
Nghiêm Tuấn tái mặt.
Nhuế Nhất Hòa suy nghĩ một chút, nói: “Về sau, cẩn thận đừng nói lung tung.”
Nghiêm Tuấn trợn tròn mắt: “Ý của cô là...”
Chẳng lẽ vì phát biểu lung tung mà gã bị tập kích ư?
Nhiệm vụ lần này được gọi là “Tang lễ của La tiểu thư”, và người chơi cần dùng một hũ tro cốt của La tiểu thư để đổi lấy vé tàu. Khi ngài quản gia nói rằng lâu đài sẽ tổ chức hôn lễ, gã bèn nhanh mồm nhanh miệng mà mở lời sai lầm.
Lúc đó gã cũng hơi sợ hãi, nhưng sau đó quên béng đi.
Nhuế Nhất Hòa: “Ba người chúng ta đi cùng nhau, nhưng thứ đó chỉ tấn công mỗi anh mà thôi. Đây không thể chỉ là một sự ngẫu nhiên được.”
Bất kể đoàn tàu là dạng tồn tại gì và lâu đài cổ này có phải là thuộc về một chiều không gian khác hay không, hành vi tốn công tốn sức đưa các “người chơi” vào “phó bản” ắt hẳn phải bao hàm một mục đích nhất định. Ngay cả khi muốn xem hình ảnh chết chóc của người chơi để giải trí, thì cũng sẽ có những quy tắc ngầm... Chứ đơn thuần là tham gia và chết đi, vậy còn thú vị gì?
Sau khi nhận ra lý do bị tấn công, Nghiêm Tuấn thậm chí còn sợ hãi hơn. Gã im lặng suốt đoạn đường, không dám nói thêm một lời nào.
…
Lâu đài cổ có một ô cửa khuất đằng sau, ngay cạnh nhà bếp, dẫn thẳng đến một bãi cỏ xanh biếc.
So với khu rừng lá khô bên ngoài lâu đài, phong cách bố trí của bãi cỏ này quả thật có thể xứng với hai từ ‘mộng ảo’. Nơi đây còn có một đài phun nước màu trắng tinh, sừng sững với tạo hình của một con đại bàng oai hùng cùng đôi cánh dang rộng đang đứng trên đỉnh của bốn cây cột đá khổng lồ.
Có một tấm thảm màu xanh nhạt nằm bên cạnh tháp đồng hồ màu trắng ở vị trí trung tâm của bãi cỏ, gần đó là chiếc bàn dài theo phong cách châu Âu với chiếc đầu lâu sơn dương bày biện dễ thấy bên trên.
Bên mép thảm là 3 hàng ghế cao được đặt ngẫu nhiên, cạnh đó là một cây đàn hạc. Lúc này, đang có một thanh niên mặc áo sơ mi và vest xám đang gảy dây đàn.
Đứng phía sau thanh niên ấy là một người đàn ông trung niên ăn mặc như linh mục, độ tuổi không quá 40.
Mây đen còn chưa tan đi, một nam một nữ khoác tay đi tới.
Người quản gia gọi người đàn ông kia là ngài Raymond - ông ta cũng chính là chủ nhân của tòa lâu đài.
Trông quý ngài này có trạng thái tinh thần rất kém, hai mắt thâm quầng, tựa hồ đã không hề ngủ ngon giấc trong hơn nửa tháng qua.
Quý cô trong vòng tay của ngài Raymond có dáng người nhỏ nhắn, nước da trắng nõn và khuôn mặt phương Đông. Cô kinh ngạc liếc nhìn ba người do quản gia dẫn đến, nhẹ giọng nói với người yêu của mình: “Anh yêu, họ là ai vậy? Chúng ta đã thống nhất là hôn lễ này không cần quá nhiều người đến dự rồi mà? Mọi việc sẽ được sắp xếp theo phong tục truyền thống của phương Đông cổ, bố trí hôn lễ theo ý thích của em chứ nhỉ?”
Cô dâu nói xong, Raymond mới chậm rãi nhìn về phía người quản gia: “Sao lại như vậy? Cậu nói rõ xem nào!”
“Thưa ngài,” người quản gia đi đến mép thảm, nhã nhặn cúi đầu chào chú rể, sau khi đứng thẳng dậy thì mới mở lời giới thiệu: “Vị tiểu thư xinh đẹp này sẽ đảm nhận vị trí phù dâu, còn quý ông bảnh bao đây có thể làm tiếp tân của bữa tiệc.”
Hắn duỗi tay chỉ vào Nhuế Nhất Hòa và Nghiêm Tuấn, sau đó mới trỏ sang Đan Tiểu Dã và nói: “Còn quý ông này sẽ làm người dẫn chương trình cho hôn lễ.”
“Cho dù chỉ là một hôn lễ đơn sơ, nhưng nếu thiếu những vị trí cần thiết, vậy sẽ khiến gia tộc Sibbs cực kỳ mất mặt.” Quản gia nhìn sang cô dâu, lễ phép cười và nói: “La tiểu thư, cô thấy thế nào?”
La tiểu thư!!!
Phó bản này được gọi là “Tang lễ của La tiểu thư”, kết quả là cả đám lại phải tham dự một “hôn lễ”. Chưa hết! La tiểu thư rõ ràng là một người sống. Hiện thực này quá biệt khi so với dự kiến phải đào mồ trộm mả trong lòng người chơi. Vậy chẳng lẽ muốn lấy được tro cốt của La tiểu thư, người chơi bắt buộc phải giết chết cô ấy à?
Cô dâu... tức là La tiểu thư, nhanh chóng thỏa hiệp.
Quản gia cáo từ rời đi. Mấy phút sau, hắn dẫn đến 6 người, có cả nam lẫn nữ; ai nấy đều ăn mặc trông cực kỳ lố lăng.
So với nhóm chủ nhân lâu đài trong những bộ lễ phục chỉnh tề, các vị khách đến đây đều ăn mặc rất kỳ lạ. Ví dụ như Nhuế Nhất Hòa. Cô mặc quần ống rộng và áo len mỏng, nhìn dọc nhìn xui thế nào cũng đều ngược tông với tòa lâu đài cổ kính này.
Nhuế Nhất Hòa đoán rằng, 6 người kia cũng là hành khách trên đoàn tàu ấy.
Người phụ nữ đi đằng trước trông rất oai hùng, đeo một thanh đao dài bằng cánh tay người lớn ở bên hông. Bốn người đàn ông và một phụ nữ khác vây quanh cô, bình tĩnh quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Raymond không vui hỏi: “Quản gia, tại sao lại có thêm người đến như vậy?”
“Thưa ngài! Bọn họ cũng không phải là khách mà tôi mời đến.” Người quản gia nhếch nhẹ khóe miệng: “Sáu người này là thần dân trong lãnh địa của ngài, ắt hẳn là rất háo hức muốn tận mắt chứng kiến sự hạnh phúc của ngài nên mới không mời mà đến.”
Raymond: “Nhiều người quá sẽ khiến ta phát cáu, đuổi họ ra ngoài đi.”
Quản gia từ chối với một nụ cười trên môi.
“Thưa ngài, hành vi như vậy sẽ không phù hợp với địa vị của ngài. Đây cũng không phải là nghi thức đãi khách của gia tộc Sibbs.”