Boong… Boong… Boong…
Đó là âm thanh từ tháp đồng hồ, tổng cộng có 12 tiếng.
Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía tòa tháp.
Sau khi tiếng chuông dừng lại, Raymond im lặng thêm một phút nữa. La tiểu thư bèn dịu dàng bảo: “Nếu đến rồi, đúng là không thể đuổi họ đi được. Anh yêu, đừng giận. Bọn họ có thể nhân tiện giúp em chuẩn bị hôn lễ, cho bọn họ ở lại đi mà.”
Vẻ mặt của quý ngài Raymond dịu đi đôi chút; gã gật đầu đồng ý.
Sau đó, buổi diễn tập bắt đầu.
Nhuế Nhất Hòa dang tay ra, yêu cầu La tiểu thư nâng cánh tay trái đang đeo găng ren màu đen lên.
Cảm giác đầu tiên chính là lạnh, có lẽ do trời vừa mới mưa và nhiệt độ còn tương đối thấp... La tiểu thư có cảm giác lạnh không nhỉ?
Nhạc sư cũng lên tiếng rất đúng lúc: “Hãy để tôi tấu vang một bản nhạc mỹ miều cho hai vị.”
Gã chơi đàn hạc, tiếng nhạc vang lên. Đây không phải là một bài hát chúc phúc cho đôi trai gái mới cưới, mà là một bài hát tỏ rõ sự đau thương vô tận trong lúc tiễn đưa một người qua đời.
Ngài Raymond vô cùng tức giận: “Tại sao mày lại tấu một khúc nhạc như thế? Mày định nguyền rủa tao chết đi à? Chết tiệt nhà mày!”
Nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt của nhạc sư; gã mở lời bằng giọng nức nở: “Xin lỗi ngài! Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra... Dường như tôi không thể điều khiển được tay mình...”
Nhưng trong lúc giải thích như vậy, những ngón tay của gã vẫn nhanh nhẹn vỗ về chiếc đàn hạc.
“Mày dám trêu đùa tao à?”
Từng thớ thịt trên gương mặt của ngài Raymond bắt đầu run rẩy vì giận. Gã xoay người, đá một cú vào ngay trán của người nhạc sư. Nếu gã có một thanh kiếm trong tay, ắt hẳn người nhạc sư đây đã bị chém chết.
Vẫn là La tiểu thư ôm lấy eo của ngài Raymond từ phía sau, cứu lấy cái mạng nhỏ của tay nhạc sư gầy gò.
“Em đứng về phe nó à? Cả em cũng muốn anh chết phải không?”
Điều bất ngờ lúc này chính là ngài Raymond lại quay sang chất vấn người tình với giọng điệu đầy nguy hiểm.
“Không phải đâu. Bình tĩnh đi anh yêu...”
Chát…
La tiểu thư ăn ngay một cái tát vào mặt; cô lảo đảo vài bước, vừa đứng vững lại bị chân ai đó gạt ngã nhào xuống đất. Một cơn mưa cú đấm rơi xuống cơ thể cô, trong khi đôi mắt của ngài Raymond đỏ hoe vì giận dữ. Nhãn cầu của gã lồi ra, dường như sắp sửa rơi ra khỏi hốc mắt vậy.
Trông gã cứ như một con thú mất đi lý trí.
Thậm chí, Nhuế Nhất Hòa còn cảm thấy La tiểu thư sẽ bị đánh chết tươi.
Nhưng mà, La tiểu thư lại nhanh chóng dang rộng vòng tay, ôm lấy vị hôn phu của mình vào lòng, thỏ thẻ an ủi bên tai gã. Sự dịu dàng như vậy giống như dội thẳng một thùng nước đá vào lửa nóng, và ngài Raymond nhanh chóng bình tĩnh lại. Gã xoa lấy gương mặt của La tiểu thư, trong mắt tràn đầy thống khổ và hối hận: “Thực sự xin lỗi em. Anh thật sự xin lỗi. Xin lỗi em, tình yêu của anh!”
La tiểu thư cũng bảo là không sao đâu, chỉ vì gã đang bị ốm mà thôi.
Raymond thậm chí còn căng thẳng hơn, khi dùng tay tự nắm lấy mái tóc vàng óng của mình, thậm chí còn xé toạc một mảng da đầu đẫm máu. Gã hoảng loạn nói: “Ta sắp chết rồi... Chết tiệt! Bọn mày đều muốn tao chết... Ta sống không được nữa... Ta sắp phải chết rồi.”
... Buổi diễn tập hôn lễ cứ thế mà chấm dứt.
Người quản gia đi theo chủ nhân rời khỏi đây, trước khi đi còn không quên chỉ thẳng về phía căn phòng ẩm thấp chật chội bên cạnh nhà bếp rồi nói với 6 người xung quanh: “Đây là nơi cho mọi người ở. Khách khứa lịch sự sẽ không bao giờ quấy rầy chủ nhà đang nghỉ ngơi, cũng không đưa ra những yêu cầu vô lý.”
Khi nói câu cuối cùng, hắn liếc sang Nhuế Nhất Hòa.
Quý cô giắt đao bên hông: “Thưa ngài Sứ giả Dẫn đường...”
Người quản gia dựng thẳng ngón trỏ lên, “suỵt” nhẹ.
“Gọi tôi là quản gia.”
Trong lúc người phụ nữ đeo đao trên thắt lưng đang ngẩn người, vị quản gia đây bèn cất bước lên lầu.
“Hắn cứ đi như thế à?”
“Đệch cụ! Tại sao lại có một Sứ giả Dẫn đường như thế chứ? Chẳng thèm tiết lộ một manh mối nào cả?”
“Xui thật!”
Những người bạn đồng hành của quý cô đeo đao liên tục phàn nàn.
Nhuế Nhất Hòa: “Xin lỗi làm phiền mọi người một chút nhé! Cho tôi hỏi, ‘Sứ giả Dẫn đường’ là gì vậy?”
Quý cô đeo đao nhìn sang: “Người mới à?”
Nhuế Nhất Hòa gật đầu.
Nhóm người này lập tức trở nên nhiệt tình hẳn, như thể nhóm của Nhuế Nhất Hòa biến thành một đống tiền rơi trên mặt đất - ai cũng muốn nhặt lên.
Quý cô đeo đao: “Đoàn tàu Thiên Đường, hay đoàn tàu Địa Ngục?”
Tất nhiên, số hiệu Rắn Đuôi Chương là đoàn tàu Địa Ngục. Tại sao còn có một đoàn tàu Thiên Đường ở đây?
Nhuế Nhất Hòa trả lời: “...Đoàn tàu Địa Ngục.”
Quý cô đeo đao dần vơi đi sự hứng thú: “À, hóa ra là đoàn tàu Địa Ngục nha...”
Sau đó, họ nhìn ba người bên phía Nhuế Nhất Hòa bằng ánh mắt đầy vẻ thông cảm, cuối cùng là lạnh nhạt lảng tránh đi.
Nhuế Nhất Hòa: “…”
Đoàn tàu Địa Ngục bị gì vậy!
Mấy anh mấy chị làm thế, em sợ vãi!