Động tác quét rác của Đan Tiểu Dã quá mạnh, khiến khu vực xung quanh bay đầy bụi bặm.
Nhuế Nhất Hòa lặng lẽ rời xa cậu ta.
Đan Tiểu Dã không vui, cho rằng hành vi của Nghiêm Tuấn vừa rồi là phản bội cả hai. Cậu ta vẫn còn trẻ, là một sinh viên chưa bị xã hội vùi dập. Cậu vẫn cho rằng những người từng đi chung một đoàn tàu, cùng nhau trải qua sinh tử, thì đều là bạn đồng hành.
Thực tế lên đi nào! Dù nhìn dọc nhìn ngang, thì nhóm 6 người do chị Kỷ cầm đầu kia cũng không phải là bọn newbie mới vào phó bản lần đầu. Cơ hội sống sót khi đi theo người chơi thâm niên chắc chắn sẽ lớn hơn việc nhập hội với những kẻ mới toanh chạy loạn không khác gì bầy ruồi mất đầu.
Nhuế Nhất Hòa không thế, vì cô tin tưởng vào bản thân mình hơn... Không những thế, đâu phải ai muốn gia nhập vào nhóm thâm niên thì bọn họ đều đồng ý hết cả? Cô cảm thấy rằng, chị Kỷ không có hứng thú với 3 người bọn họ.
Gạt những suy nghĩ tạp nham sang một bên, Nhuế Nhất Hòa tháo tất cả những bộ áo giáp cần dịch chuyển trong khi lau sàn, sau đó kiểm tra từng cái một. Dù ở đâu đi nữa, việc tìm hiểu rõ hoàn cảnh mình đang sống luôn là một hành vi chính xác.
Đây là nơi có dấu vết sinh hoạt của một NPC quan trọng - La tiểu thư - và chắc chắn sẽ có thể tìm được một manh mối hữu ích nào đó tại nơi này.
... Bộ giáp trông kỳ lạ nhất dường như cũng không có gì khác thường; ít nhất, chỉ có một cái kệ để đỡ bộ giáp từ bên trong, ngoài ra thì chẳng có gì khác nữa.
Nhưng thật ra, có một bức tranh được treo trong hành lang khiến cô chú ý.
Khung cảnh chính trong bức tranh này là hai ngọn tháp cao có phần thông nhau ở giữa; đỉnh tháp lần lượt được khảm một viên ngọc trai lớn phát ra ánh sáng dịu nhẹ giữa bầu trời đêm.
Viên ngọc trai ấy rất lớn, khảm vào vỏ sò trên vách tường, trông vô cùng xinh đẹp.
Nhuế Nhất Hòa nghiêng người nhìn vào dòng chữ nhỏ ở phía dưới, để rồi nhận ra rằng bản thân có thể hiểu ngôn ngữ của phó bản này: “… Kiến trúc mang tính biểu tượng cho Pori; ngọn hải đăng song tử, hòn ngọc của Pori.”
Cô nheo mắt.
Hơn hai giờ trôi qua, tầng 1 gần như đã được dọn dẹp sạch sẽ. Cả Nhuế Nhất Hòa và Đan Tiểu Dã đều hiếm khi làm việc nhà, thế nên quá trình từ luống cuống tay chân đến thành thạo đủ để khiến cả cơ thể và tinh thần vô cùng mệt mỏi.
Mà đây chỉ mới là quét tước sơ qua…
Đan Tiểu Dã: “Làm việc nhà quả thật không phải là một chuyện dễ dàng.”
Nhuế Nhất Hòa đỡ lấy thắt lưng đau nhức của mình, cố gắng chịu đựng.
Hai người đi lên lầu 2, tự ăn ý với nhau là phớt lờ luôn cái cầu thang này. Nhuế Nhất Hòa nhìn thấy chị Kỷ bên trong căn phòng bên phải cầu thang. Cô ta đang cùng hai người khác loay hoay với một vật có hình thù kỳ lạ - có lẽ là bàn ủi - để xử lý bộ lễ phục nam.
Một người chơi nam đeo kính nhìn thấy hai người bọn họ, thế là hất mặt sai khiến ngay: “Quét nhà xong thì đi ra ngoài hái hoa nhanh lên.”
Nhuế Nhất Hòa không thèm nhìn gã, đi thẳng một mạch về phía bên trái.
Giờ mà về phòng cũng ngại; trên thảm và ga trải giường đều dính đầy máu của Nghiêm Tuấn, làm sao tẩy sạch được đây?
Cô ngồi xổm xuống, cố lau bằng khăn tay, nhưng máu cũng đã khô cả rồi. Vì khóe mắt chợt trông thấy dưới gầm giường có thứ gì đó phản quang, cô bèn duỗi tay sờ thử, trong quá trình này còn chạm đến sàn nhà trơn trượt nhớp nháp không khác gì bộ tóc đang được thấm quá nhiều dầu xả vậy.
Mắt trái đột nhiên đau nhói, khiến đôi chân của Nhuế Nhất Hòa nhũn ra, suýt nữa phải quỳ rạp xuống đất. Cố nén cảm giác buồn nôn và đau đớn này, cô nắm chặt lấy vật nhỏ trong tay – đó hẳn là một mặt dây chuyền.
Gượng đứng dậy một chút và tránh xa khỏi giường, Nhuế Nhất Hòa thấy rõ ràng, bên dưới gầm giường quả thật có đầy một mớ tóc đen.
Những sợi tóc bồng bềnh này là của người phụ nữ đang đứng cạnh giường, quay lưng về phía cô.
Lần đầu tiên mà mắt trái của Nhuế Nhất Hòa xuất hiện cảm giác bỏng cháy như vầy là khi cô trông thấy bé gái bên ngoài cửa sổ lúc còn trên đoàn tàu.
Mắt trái xuất hiện dị thường lần thứ hai là khi bên trong đoàn tàu xuất hiện hàng trăm bóng dáng lờ mờ.
Lần thứ ba, là khi nhà ga phát loa ca ngợi Địa Ngục... nhưng cũng có thể đó là một kiểu điềm báo khi sắp gặp gỡ ông chủ sạp báo.
Còn đây là lần thứ tư... Mắt trái xao động dường như chính là một lời cảnh báo, nhắc nhở cô phải cẩn thận.
Nhuế Nhất Hòa hít nhẹ rồi nhìn xuống. Người phụ nữ tóc đen không có chân, bên dưới tà váy trắng dài đúng là chẳng có gì cả/
“Tại sao mày muốn giết tao?”
Giọng nói ấy âm trầm và khàn khàn, như thể vọng đến từ một nơi rất xa.
Nhuế Nhất Hòa: “Tôi không hề giết cô.”
“Tại sao mày muốn giết tao?”
Nhuế Nhất Hòa: “Cô tìm nhầm người rồi.”
Nhuế Nhất Hòa cẩn thận lùi xa người phụ nữ trong lúc cố không giẫm lên mái tóc đen của cô ta. Đã gần tới cửa, người phụ nữ ấy cũng không hề động đậy. Thấy vậy, Nhuế Nhất Hòa mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Mày muốn đi đâu?”
Từ phía sau lưng Nhuế Nhất Hòa chợt vang lên một giọng nói trầm khàn quen thuộc.
Cô phát hiện người phụ nữ mặc váy trắng đứng cạnh giường đã biến mất. Cứng đờ quay đầu lại, cô trông thấy mái tóc đen dày đặc đang kề sát với mình trong gang tấc... và một con mắt xen lẫn giữa mái tóc ấy. Đó là một tròng mắt đỏ tươi, vẩn đục, và đang nhìn chằm chằm vào cô.
“Mày muốn đi đâu?”
Nhuế Nhất Hòa giơ dụng cụ lau chùi lên: “Đi quét dọn nhà cử.”
Cô gái váy trắng: “...”
Lộp bộp, lộp bộp…
Máu tươi chảy xuống đầm đìa, sền sệt trào ra từ những khe hở trên sàn nhà. Những chùm tóc trông như bọn rắn nước trơn trợt đang bơi trong bể máu.
Nhuế Nhất Hòa: “Thôi toang rồi...”
Người phụ nữ váy trắng cất giọng cao vút, không những thế mà còn xen lẫn chút ít kích động trong đó: “Tại sao mày lại giết tao?”
Nhuế Nhất Hòa nghiêm túc nhìn cô, tức giận nói: “Đừng có quậy nữa. Nếu cứ tiếp tục như thế, làm sao tôi quét sạch vị trí này được?”
Người phụ nữ váy trắng: “...”
“Bà chủ Nhuế, chị đang nói chuyện với ai vậy?”
Đan Tiểu Dã đứng ngoài cửa nhìn vào: “Ơ ơ ơ….”
Đệch cụ, cả căn phòng dính toàn là máu. Có một cô gái đang chạy ra bên ngoài, nhìn kỹ lại thì... chính là chị Nhuế.
“Chạy nhanh lên, đứng đó làm méo gì?”
Chị Nhuế vỗ vào bờ vai của cậu ta.
Đan Tiểu Dã: “Chân của em bủn rủn cả rồi… Chạy không nổi!”
Nhuế Nhất Hòa: “…Ừm.”
Đan Tiểu Dã: “A… a… a…!”
Cậu ta thực sự vô dụng, một người đàn ông to xác mà phải để một cô gái kéo cậu ta chạy đi. Làm gì không làm, lại đi làm tạ cho team gánh?
Hai người chạy một hơi xuống lầu 1. Nhuế Nhất Hòa nhận ra người phụ nữ váy trắng cũng không hề đuổi theo. Lúc này, cô mới có thời gian mà mượn ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài tòa lâu đài để quan sát kỹ mặt dây chuyền trong tay mình.
Đây là một mặt dây chuyền đá quý màu xanh lam, ở giữa viên đá quý hình bầu dục có một giọt chất lỏng màu đen; chất lỏng này sẽ đong đưa nhẹ bên trong viên đá quý mỗi khi mặt dây chuyền lúc lắc.
Mặt sau của viên đá quý có khắc hai chữ: Rodin.
Đan Tiểu Dã tiến tới xem qua: “Một sợi dây chuyền khá đặc biệt nhỉ... Chờ đã, sao trông vật này quen mắt quá vậy. Chẳng phải La tiểu thư cũng có một vật y chang thế này à?
Chính xác, La tiểu thư mặc một bộ lễ phục có phần cổ áo rất thấp, và chiếc cổ xinh đẹp của cô ấy có đeo một sợi dây chuyền giống hệt với sợi dây chuyền hiện tại này.
Cách đây rất lâu, ở một nơi được gọi là Pori, có một cô gái đã mất cả toàn bộ người thân trong gia đình... Những người quen biết cô gái ấy đều gọi cô là Hòn ngọc Pori viễn Đông.
Bức bích họa ở tầng 1... “Hai viên ngọc Pori”… Có đến hai hòn ngọc Pori.
Lily… Lily… Roly?
Là Rodin?
Dường như Nhuế Nhất Hòa vừa nghĩ ra gì đó.