• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người quản gia nhìn gã một cách nghiêm khắc rồi nói: “Thưa ngài! Xin ngài đừng nói bậy. Tôi có thể tha thứ cho sự lỡ lời của ngài, nhưng nếu chủ nhân của tôi - ngài Raymond - nghe thấy điều này, ông ta chắc chắn sẽ đâm vào miệng ngài bằng một thanh kiếm ngay tức khắc, để ngài không bao giờ có thể mở miệng nói chuyện được nữa.”

Nghiêm Tuấn: “...”

Gã chợt rùng mình.

Người quản gia trông mất hứng hẳn, như thể hắn thực sự là một người hầu trung thành đang cảm thấy không hài lòng vì những câu xúc phạm đến từ khách khứa hướng về vị chủ nhân của mình.

Nhuế Nhất Hòa chắc mẫm rằng, đây là anh ta đang “sắm vai”.

Bởi vì quản gia từng nói trước đó rằng, “Trong phó bản này, các người có thể gọi tôi là Quản gia.” Câu nói này có rất nhiều ý nghĩa ẩn, cần phải thấm thía từng lời.

Cũng bởi vì quý ngài quản gia đây tức giận ra mặt, nhưng trong ánh mắt lại bao hàm một thái độ khác. Khi gã nghiêm khắc khiển trách Nghiêm Tuấn, ấy thế mà vẫn có một chút sắc thái hứng thú sâu xa.

Trên đường đến lâu đài, ngài quản gia cũng bắt đầu kể chuyện.

“Cách đây rất lâu, ở một nơi được gọi là Pori, có một thiếu nữ đã mất đi tất cả người thân trong gia đình. Khác với những cô gái xung quanh, cô ấy có một làn da mềm mại, nét mặt dịu dàng, thân hình nhỏ nhắn và giọng nói ngọt ngào. À! Khi cười rộ lên, đôi gò má còn lúng liếng hai đồng tiền nhỏ nữa. Những người quen biết đều gọi cô ta là Hòn ngọc Pori viễn Đông. Vẻ đẹp rất khác biệt này đã thu hút chủ nhân của lâu đài Sibbs, lãnh chúa vĩ đại của Pori - quý ngài Raymond. Vừa gặp cô gái kia, ngài ấy đã sản sinh ra cảm xúc thương tiếc nàng, thế là bắt tay ngay vào một quá trình theo đuổi nồng nhiệt. Cuối cùng, hai người đó đã trở thành người yêu của nhau. Cặp đôi sẽ tổ chức hôn lễ vào buổi trưa của 3 ngày sau - theo phong tục của gia tộc nhà gái, một hôm lễ đậm chất phương Đông. Nhìn kìa, chúng ta đến nơi rồi.”

Qua cây cầu treo, cả đám người có thể nhìn thấy tòa lâu đài cổ kính nhuốm đầy dấu vết của thời gian. Bức tường nâu đỏ bên ngoài phủ đầy rêu xanh đậm, trước cổng có một con ngựa bằng đồng cao gần bằng ngựa thật, mang trên người bộ áo giáp rách nát.

Có một con thằn lằn vừa bò ra khỏi mũ giáp, khiến Đan Tiểu Dã giật thót cả mình. Cậu ta vội vàng trốn ra sau lưng Nhuế Nhất Hòa bằng một cử chỉ rất mất mặt.

Không khí trong lâu đài rất ẩm ướt, trong khi đại sảnh được trang hoàng bởi rất nhiều bộ áo giáp. Hoặc đứng hoặc ngồi, chúng lặng lẽ ngắm nhìn nhóm khách mới đến viếng thăm.

Trong không khí tràn ngập một mùi ẩm mốc thoang thoảng đến từ đồ đạc nội thất. Đa phần, ánh sáng trong lâu đài đều do nến và đèn dầu hắt ra. Bên ngoài cầu thang xoắn ốc chỉ có một vài ô cửa sổ nhỏ, vừa không có tác dụng đón gió, vừa không có tác dụng đón ánh sáng tự nhiên.

Người quản gia lạnh nhạt giải thích: “Chủ nhân của tôi, ngài Raymond, là một kẻ đam mê sưu tầm. Ông ấy có sở thích đặc biệt đối với áo giáp, bất kể là đồ cổ cũ nát hay phong cách mới thời thượng. Chỉ cần là áo giáp, ông ấy sẽ có hứng thú.”

Trong tòa lâu đài với ánh sáng lờ mờ này, những bộ áo giáp được bày trí với nhiều tư thế khác nhau chắc chắn sẽ khiến người nhìn sản sinh một ít liên tưởng đáng sợ.

Nhuế Nhất Hòa: “Tôi có thể ngắm nghía chúng hay không?”

Quản gia: “Nếu tiểu thư có hứng thú, tôi có thể dẫn cô đi xem từng món một. Tuy nhiên, đó là sau khi đã sắp xếp phòng ốc chu đáo cho cô.”

“Ồ,” Nhuế Nhất Hòa: “Vậy anh thu xếp nhanh lên.”

Đan Tiểu Dã ngạc nhiên nhận ra rằng, bà chủ Nhuế không hề sợ vị quản gia đây!

Ngài quản gia: “...Mọi người có thể sử dụng những căn phòng bên trái cầu thang, cũng có thể tùy ý tham quan lâu đài Sibbs. Duy mỗi tầng 3 là phòng của chủ nhân. Tuyệt đối không được quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi. Sau khi khách khứa tới đông đủ, tôi sẽ dẫn các vị đi gặp ngài Raymond.”

Dừng lời một chút, hắn nói: “Thưa quý khách, các vị còn yêu cầu gì không?”

Mặc dù hỏi như vậy, nhưng khuôn mặt tuấn tú của ngài quản gia đang thể hiện ý tứ rất rõ ràng: Tôi đề nghị các người không nên đưa ra bất kỳ yêu cầu nào.

Nhuế Nhất Hòa: “Có gì để ăn không?”

Quản gia: “... Có.”

Không lâu sau, người đàn ông này mang đến một đĩa bánh mì đen khô cứng.

Nhuế Nhất Hòa có một cái lưỡi rất nhạy cảm với mùi vị, đi kèm theo đó là một khẩu vị thích đồ ăn ngon mà những cô gái bình thường khó có thể sánh bằng. Cô không thể nhịn đói, cũng không thể chấp nhận thức ăn quá chiếu lệ. Nhìn thứ trông giống như lông tơ mốc meo mọc lên từ một góc của chiếc bánh mì trên mâm, cô cảm giác vô cùng nhức mắt, thế là lập tức phản đối, “Tôi không ăn thứ này.”

Quản gia: “...”

Khi gương mặt của người quản gia tối sầm lại, nốt ruồi đỏ giữa hai hàng chân mày của gã trông thật đáng sợ. Nhiệt độ xung quanh giảm xuống hai hoặc ba độ ngay lập tức, cứ tưởng chừng như có một cơn gió buốt thổi qua gò má của mọi người.

Nhuế Nhất Hòa: “Anh có thịt kho tàu không? Cho thêm một bát cơm trắng nữa nhé.”

???

Quản gia cũng không ngờ là cô ta còn có gan mà gọi món, rốt cuộc đành phải cố bình tĩnh hồi lâu rồi mới thốt ra hai chữ: “...Không có.”

Nhuế Nhất Hòa rất khó hiểu: “Anh nói là chúng tôi được nhận mức đãi ngộ cao nhất mà?”

Quý ngài quản gia im lặng vài giây rồi quay người đi xuống lầu. Không lâu sau, một phần mì Ý đỏ bừng đã được mang lên. Tuy nụ cười lịch sự trên gương mặt vẫn chưa biến mất, nhưng Nhuế Nhất cũng hiểu rõ ý tứ của hắn - chỉ có món này, không ăn thì đổ bỏ.

Nhuế Nhất Hòa thở dài, dùng nĩa chọc nửa quả cà chua bi ở bên cạnh đĩa, bực bội cuộn mì cho vào trong miệng.

Ồ, cũng ngon đấy!

Đan Tiểu Dã và Nghiêm Tuấn: “...”

Dám ăn luôn à

Cô không thấy nụ cười của thằng kia đáng sợ sao?

Không sợ bị hạ độc trong mì à?

...Chờ đã, cô còn có thể ăn mấy loại đồ ăn đỏ hoe như thế ư

Mì Ý đỏ không có độc, Nhuế Nhất Hòa vẫn còn sống sau khi ăn một đĩa lớn.

Đối với Nhuế Nhất Hòa, đây là một món ăn ngon, nhưng nó cũng là một loại độc thị giác đối với Nghiêm Tuấn và Đan Tiểu Dã. Đĩa thức ăn này dễ dàng gợi lên phản ứng sinh lý cưỡng ép, khiến cả hai nhớ đến khoảnh khắc trông thấy xác chết của ông chú mặc áo sơ mi. Chẳng rõ hai người ấy liên tưởng thứ gì, mà lần lượt đi vào phòng vệ sinh bên cạnh nôn mửa liên tục. Sau khi trở về, bọn họ nhìn Nhuế Nhất Hòa bằng một ánh mắt đầy vẻ sợ hãi đến mức khó hiểu.

...

Bên ngoài trời đang mưa.

Bầu trời quang đãng đã bị mây đen che khuất, kèm theo đó là tiếng sấm ầm ầm, chứng tỏ một cơn mưa như trút nước đang diễn ra. Nhóm ba người bước ra bên ngoài, nhìn qua ô cửa sổ thấp bé duy nhất trên tầng hai mà quan sát khung cảnh xa xa.

Sấm vang chớp giật, chẳng thể nhìn thấy gì cả.

Ầm ầm...

Sấm sét cứ như nổ sát bên tai, Nhuế Nhất Hòa không nghe thấy Đan Tiểu Dã vừa nói gì, thế nên quay đầu lại hỏi: “Cậu nói gì thế... mà Nghiêm Tuấn đâu rồi?”

Nghiêm Tuấn, kẻ vừa đứng cạnh hai người, nay đã biến mất.

Nhuế Nhất Hòa liếc nhìn xung quanh, phát hiện tấm thảm bên ngoài cửa của căn phòng gần nhất đã bị lật lên một góc. Cô thản nhiên nhặt chiếc chân đèn bằng đồng bên cạnh, đá tung cánh cửa đang khép hờ.

“Cứu tôi với... Cứu tôi với...”

Âm thanh bị bóp nghẹt bởi sấm sét và cơn mưa xối xã đang âm ỉ vang lên. Dù nó trầm thấp và khàn khàn, nhưng đó thực sự là giọng nói của Nghiêm Tuấn.

Ánh nến len lỏi vào căn phòng, chiếu sáng một góc nhỏ; Nhuế Nhất Hòa trông thấy Nghiêm Tuấn đang nằm trên mặt đất. Cô thận trọng kiểm tra gian phòng và chỉ cho Đan Tiểu Dã tiến vào sau khi xác nhận rằng không có ai lẫn trốn bên trong.

Căn phòng này không có chỗ để ẩn náu, và kẻ tấn công cũng không thể rời đi. Lúc này, không có ai trong phòng cả... Kẻ đả thương Nghiêm Tuấn có thực sự là nhân loại không?

Đan Tiểu Dã không dám chạm vào Nghiêm Tuấn. Tấm thảm cũ kỹ màu vàng nhạt dính máu be bét, mép giường cũng bị máu nhuộm đỏ, nhưng cậu ta vẫn không rõ Nghiêm Tuấn bị thương ở đâu.

“Anh Nghiêm, anh không sao chứ?”

Nghiêm Tuấn chật vật ngẩng đầu lên. Trên gương mặt của gã, từ miệng đến mang tai hai bên đều có một vết thương thật lớn, thoạt nhìn cứ như quả đầu bị chẻ đôi ra vậy.

Đan Tiểu Dã hoảng sợ, quay sang nhìn Nhuế Nhất Hòa bằng ánh mắt hoang mang tột độ.

“Chị Nhuế, làm sao bây giờ?”

Nhuế Nhất Hòa: “...”

Bị thương thế này mà còn sống sót được ư? Chính cô cũng hết cách.

“Này người chơi bị thương, cậu có cần giúp đỡ không?”

Mưa đã tạnh từ lúc nào.

Nhuế Nhất Hòa nhìn lên, trông thấy quý ngài quản gia đang đứng đó.

Hắn đứng tựa vào tay vịn cầu thang, giấu một nửa khuôn mặt trong bóng tối. Giống như một ác ma đang ẩn nấp, hắn thốt lên những lời đầy cám dỗ, khiến người nghe không còn sự lựa chọn nào khác.

“...Cậu cần phải trả một cái giá đắt nho nhỏ, và vết thương sẽ được chữa lành ngay lập tức!”

Việc mất máu quá nhiều khiến Nghiêm Tuấn cảm thấy ớn lạnh và choáng váng; cảm giác chết dần chết mòn đáng sợ này khiến gã gật đầu mà chẳng hề do dự gì.

“Làm ơn... anh... xin hãy giúp... tôi...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK