...
Rốt cuộc, Đan Tiểu Dã là người đầu tiên tìm thấy quyển sách thật sự mà số 863 ám chỉ. Đó là một quyển sách ma thuật không có bìa đặc biệt ở phần bìa.
Nhuế Nhất Hoà nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ của các phòng trên tầng 3 có thể nhìn thấy được bãi cỏ bên dưới. Cô trông thấy La tiểu thư và ngài Raymond đang đứng khoác tay nhau trước tháp đồng hồ; hai người bọn họ nhàn nhã phơi nắng. Vì vậy, cô có thể thoải mái đọc quyển sách này ngay tại đây rồi.
Phần đầu của quyển sách kể về lịch sử cực kỳ lâu đời của gia tộc họ La, đồng thời còn ca ngợi sức mạnh của gia tộc này.
Tóm tắt ngắn gọn: Họ La là một gia tộc nữ Vu đến từ phương Đông, chuyên phụng thờ Vu thần, sau đó bởi vì một vài lý do mà chuyển đến sinh sống tại lục địa phương Tây. Các nữ Vu vẫn kết hôn và sinh con để duy trì nòi giống. Con trai sinh ra chính là con lai, còn con gái sinh ra sẽ chỉ thừa hưởng dòng máu của mẹ, hay nói cách khác chính là gốc người phương Đông.
Theo quy tắc gia tộc, những cô gái được nữ Vu sinh ra phải mang họ “La” như mẹ mình.
Họ La kéo dài dòng tộc đến thế hệ này, chỉ còn lại mỗi La Vân, La Đan và La Lệ - tổng cộng 3 người.
La Vân là mẹ ruột của hai chị em.
Trong quyển sách có một tờ giấy mỏng.
Nhuế Nhất Hoà vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa. Ngài Raymond vẫn đứng bên cạnh tháp đồng hồ, không hề nhúc nhích. Tuy nhiên, La Lệ, người lẽ ra phải ở bên cạnh ông ta lúc này, đã biến mất từ lúc nào mất rồi.
Nhuế Nhất Hoà quay sang chị Kỷ, nói: “La tiểu thư đã biến mất.”
Thay vì nói “đừng lo lắng, có người canh gác bên dưới”, chị Kỷ lập tức bảo “chạy đi” rồi rút thanh Thiên Luân đao ra.
Vừa dứt lời, mọi người bỗng nghe thấy từng chuỗi âm thanh “két két két”, giống như có ai đó dùng móng tay cào vào tấm bảng đen vậy. Bức tranh treo trên tường chợt rung lên, sau đó thủng một lỗ to.
Có một đôi cánh tay duỗi ra từ bên trong, chống vào hai bên vách tường. Sau đó, một nửa cơ thể của La tiểu thư nhẹ nhàng trườn qua cái lỗ ấy.
“Khách khứa dám quấy rầy chủ nhân nghỉ ngơi, vậy đáng bị trừng trị nghiêm khác... Ha ha ha...”
Bây giờ, không ai có thể nghĩ rằng cô ấy nhỏ nhắn, xinh xắn và vô hại nữa.
Các người chơi ùa chạy về phía cửa phòng, như ong vỡ tổ.
Nhuế Nhất Hoà chạy không nhanh không chậm, trong khi nhóm người phía trước thuận lợi chạy đi, loạng choạng lao xuống tầng dưới. Cô và hai người khác bị La tiểu thư trong trạng thái nhe răng nhếch mồm chặng đường, đành phải chạy ngược vào bên trong.
“A a a a! Con nhỏ đó là loại quái vật gì vậy... Tay chân trông y hệt mấy cây com-pa thế kia...”
Lúc này, Nhuế Nhất Hoà mới nhận ra rằng kẻ đang chạy bên cạnh mình chính là Nghiêm Tuấn.
Câu phàn nàn vừa rồi rất đúng trọng tâm nha! Tay và chân của La Lệ dần dài hơn, dài hơn và gầy đi. Móng tay của ả ta sáng lạnh, thoạt nhìn rất sắc bén... Chẳng trách sao có thể xé mở cái miệng của Nghiêm Tuấn, suýt nữa là cắt ngọt luôn cái đầu của gã.
Sau khi chạy được vài bước, Nhuế Nhất Hoà nhận ra bên mình chẳng còn ai.
Những người xung quanh vừa nhìn thấy cửa là lập tức trốn vào, chẳng hiểu sao La Lệ lại hoàn toàn phớt lờ bọn họ. Mục đích của ả ta lúc này chính là Nhuế Nhất Hoà...
“Cô đừng nhỏ nhen như vậy!
Chẳng phải tôi vẫn luôn chúc phúc cho cô và ngài Raymond à? Cô còn bực mình chuyện gì nữa? Tại sao cứ phải đuổi theo tôi?”
La Lệ nhẹ nhàng vỗ một cái, bộ áo giáp cản đường in hằn ngay một dấu tay. Ả ta cười ngọt ngào, đáp: “Ha ha ha! Tao cũng đang dùng hành động để cảm tạ lời chúc phúc của mày...”
Nhuế Nhất Hoà: “...”
Giờ mà bị nó vỗ một lần, cái mạng nhỏ của cô chắc chắn Game over.
Cô xô ngã đống áo giáp chất đống bên ngoài phòng của La Lệ, luồn vào trong rồi khóa cửa phòng lại... Trước khi kịp thở dốc, cô cảm thấy bả vai của mình chợt đau nhói.
Trước bộ móng tay sắc bén của La Lệ, tấm ván cửa dày cộm này không khác gì đậu hũ cả, chẳng có bất cứ tác dụng phòng ngự nào. Phần vai trái tựa gần cánh cửa của Nhuế Nhất Hoà bị cắt đứt một đường; cô cố gắng ôm lấy miệng vết thương rồi chạy về phía cửa sổ.
La Lệ chặn đường cô.
Nhuế Nhất Hoà giật thót cả tim, phóng thẳng về chiếc giường lớn.
Đầu giường có treo một bức tranh; nếu phía sau nó có một lối đi bí mật, đó chính là con đường sống duy nhất của cô.
Ắt hẳn sẽ có!
Có những lối đi bí mật nằm đằng sau tất cả các bức tranh trang trí ở tầng 1 và tầng 2, vậy nên tầng 3 chắc chắn không phải là ngoại lệ.
Vừa chạm tay vào khung ảnh, bỗng dưng có một sức mạnh nào đó kéo ngược Nhuế Nhất Hoà lại.
Bàn tay lạnh lẽo của La tiểu thư đang nắm chặt mắt cá chân cô.
Nhuế Nhất Hoà quay đầu lại; khuôn mặt xinh đẹp của La Lệ đang nằm gần trong gang tấc. Ả ta nở một nụ cười khát máu, thè cái lưỡi đỏ tươi ra để liếm lấy vết máu đỏ tươi trên móng tay... Đó là máu của Nhuế Nhất Hoà.
Một giây sau, La Lệ sa sầm cả mặt. Ả đau đớn cúi người xuống, ôm chầm lấy ngực mình.
“Oẹ oẹ oẹ...”
Nhuế Nhất Hoà: “...”
Nếu bị dị ứng với mùi máu tươi thì cũng đừng bày ra cái biểu hiện tà mị điên cuồng này; bộ nghĩ nôn đầy đất thế này sẽ có thể doạ người sợ hãi hơn à?
Dù thầm phàn nàn như thế, nhưng động tác của Nhuế Nhất Hoà cũng không chậm đi. Đây là khoảnh khắc lý tưởng để chạy trốn! May mắn thay, bức tranh không quá nặng! Quả thật có một lối địa đào đằng sau. Lúc trèo vào, Nhuế Nhất Hoà bị trượt chân, đá trúng một cái bình màu xanh nào đó.
Đây là... Đây chính là...
Trong địa đạo không hề có ánh sáng; Nhuế Nhất Hoà cảm giác được bề mặt của hũ tro cốt trong tay này hơi gồ ghề, như thể được chạm khắc lên bởi những nét hoa văn đầy phức tạp. Sờ soạng vào vách tường hai bên, cô mò mẫm bò tới trước. Đột nhiên, Nhuế Nhất Hoà nhận ra mình sờ tay chạm trúng vào một cái gì đó trơn nhẫn, tinh tế mà lạnh lẽo, thế là vô thức nâng chiếc bình lên mà đón đỡ.
Cơn đau vốn dĩ nên xuất hiện lại không hề xảy ra.
“Hửm?”
Nhuế Nhất Hoà cúi đầu.
Chiếc vòng cổ mà cô giấu trong ngực đang cộng hưởng với chiếc vòng cổ ngọc bích mà La Lệ đang đeo... Một vầng sáng xanh mờ nhạt chợt xuất hiện giữa lối đi bí mật.