• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh sáng trong phòng ăn rất mờ. Chị Kỷ thắp sáng ngọn nến bên cạnh; mấy người chơi xung quanh bèn tiến lại gần hơn để kiểm tra thi thể kia.

Nhuế Nhất Hoà không hùa vào tham gia náo nhiệt. Cô đi đến bàn ăn, liếc nhìn bức tranh lớn nhất treo trên tường rồi mạnh mẽ đẩy nó sang một bên. Đan Tiểu Dã cũng tiến đến giúp một tay. Sau khi cả hai hợp tác xê dịch được bức tranh, một lối đi bí mật đủ cho một người đi thông đã hiện ra trước mặt tất cả các người chơi.

“Đây là……”

Chị Kỷ kinh ngạc bước tới, để rồi nhìn thấy Nhuế Nhất Hoà đang thò tay vào tìm kiếm gì đó, thế là vội vàng nhắc nhở cô cẩn thận hơn một chút.

“Có máu!” Nhờ vào ánh nến, Nhuế Nhất Hoà có thể nhìn thấy chất lỏng sền sệt màu đỏ trên tay, cũng \cảm nhận được nhiệt độ của máu. Cô khá chắc chắn rằng, đây là máu tươi vừa mới dính vào vách tường của lối địa đạo này.

“Khung tranh mà dính vết máu thì cũng còn chấp nhận được, có lẽ là lúc gã nhạc sư bị giết thì bắn tung tóe vào. Nhưng nếu trong mật đạo này có máu, vậy chỉ có thể là do hung thủ tẩu thoát thông qua con đường này...”

Đến lúc này, đã có thể hiểu được lý do vì sao chị Kỷ đã ập tới rất nhanh nhưng vẫn không chạm mặt được tên sát nhân ngay cửa.

Chị Kỷ: “Cô có nghĩ rằng, liệu hung thủ giết gã nhạc sư có phải là con người hay không?”

Nhuế Nhất Hoà hỏi ngược lại: “Nếu là những thứ đó, vậy có cần thiết để sử dụng mật đạo trong lúc chạy trốn hay không?” Cho dù mắt trái của mình bị biến dị và có thể nhìn thấy ma quỷ, nhưng cô cũng chưa bao giờ nắm bắt được cách thức mà ma quỷ xuất hiện hay trông rõ làm sao bọn chúng biến mất.

Chị Kỷ: “...”

Quả thực đúng là như thế.

Cô đã nhìn thấy quá nhiều kiểu chết vô lý, nhưng cả cái chết của gã nhạc sư và cuộc tấn công mà Nghiêm Tuấn gặp phải đều để lộ manh mối rõ ràng, được xếp vào dạng quy tắc có thể được thăm dò dễ dàng.

Mọi hành vi phá hoại đám cưới hay những ai không chúc phúc cho hôn lễ này đều sẽ bị trừng phạt.

“Chỉ có hai người trong toà lâu đài,” chị Kỷ nói, “Đó là Raymond hoặc La tiểu thư... Tôi nghĩ đó là Raymond.”

Gã nhạc sư đã chơi sai một bản nhạc và ngài Raymond đã cáu kỉnh đến mức suýt giết chết gã ấy.

Nhuế Nhất Hoà không vội vàng đưa ra kết luận, cũng không bày tỏ quan điểm gì.

Chị Kỷ bảo nhóm bạn đồng hành của cô ta kiểm tra tất cả các bức tranh treo tường trong toà lâu đài, định phong tỏa tất cả các lối đi bí mật lại. Sau khi nhìn thấy sắc trời bên ngoài, cô nhắc nhở nhóm hai người của Nhuế Nhất Hoà nhanh chóng đặt những bông hoa mà họ hái được lên bàn thờ, “Mặt trời sắp xuống núi rồi.”

Nhuế Nhất Hoà gật đầu, nhận lấy phần hoa hồng Pori mà Đan Tiểu Dã đang ôm trong ngực. Hai người cùng nhau ngắt sạch lá, sau đó mới mang những bông hoa trơ trọi bước ra ngoài.

Toà lâu đài được xây dựng trên một vách núi, là nơi thích hợp để ngắm cảnh hoàng hôn đẹp tuyệt.

Mặt cỏ vẫn còn hơi ướt, dù sao thì trời vừa mưa cách đây vài tiếng. Khi đi đến mép cỏ, Nhuế Nhất Hoà vô thức nhìn lại tòa lâu đài cũ kỹ đằng sau mình.

Mái vòm của tòa lâu đài bằng đá rất dễ thấy, được ngăn cách với bức tường của tầng ba bằng một đường gạch đỏ thấp thoáng. Nơi bức tường phía trên, có một dãy cửa sổ hình vuông được bố trí ở ngay phần trung tâm... Thực ra, các căn phòng ở tầng ba đều có cửa sổ, tốt hơn rất nhiều khi so với các căn phòng ở tầng hai bên dưới. Nhưng gian phòng ở tầng dưới vốn dĩ không được thông gió, cũng không có cửa sổ, khiến Nhuế Nhất Hoà luôn cảm thấy mọi thứ tại đó khá ẩm thấp, tựa như bị một làn sương mù vờn quanh vậy.

Đột nhiên, cô trừng mắt nhìn chằm chằm vào một trong những ô cửa sổ đằng xa.

Đó là vị trí cửa sổ thứ ba từ trái sang phải - có một bóng người tại đó.

Là ngài Raymond à? Hay La tiểu thư? Vì khoảng cách quá xa, cô không thể nhìn rõ đó là nam hay nữ. Dường như kẻ ấy đang dán sát mặt của mình vào lớp kính cửa sổ, lặng lẽ quan sát động tĩnh trên bãi cỏ, âm thầm nhòm ngó tất cả những người đi lại dưới đây.

Kiểu nhìn trộm này khiến Nhuế Nhất Hoà cảm thấy rất khó chịu.

Thấy cô dừng lại, Đan Tiểu Dã vội vàng hỏi: “Bà chủ Nhuế, sao vậy?”

Nhuế Nhất Hoà chỉ về hướng cửa sổ trên tầng ba.

Dù không có gió, tấm rèm cửa trên kia vẫn khẽ đung đưa.

Đan Tiểu Dã cũng nhìn thấy! Chết tiệt! Cậu ta thầm liên tưởng đến một vài thứ gì đó trong lòng. Tiếp theo, Đan Tiểu Dã đề nghị cả hai nhanh chóng đặt hoa xuống bàn thờ rồi trở về lâu đài ngay. So với một bãi cỏ trống trải, tòa lâu đài có tường cao bao quanh sẽ khiến cậu ấy có cảm giác an toàn hơn. Huống chi, bên trong còn có rất nhiều người.

... Nhiều người, sẽ giúp gia tăng lòng can đảm.

Nhuế Nhất Hoà lắc đầu: “Không, chúng ta cần tiến vào tháp đồng hồ trước đã.”

Đan Tiểu Dã: “Không có chìa khóa, làm sao vào được?”

Đỉnh tháp chuông màu trắng kia còn cao hơn cả tòa lâu đài khoảng 1 - 2 mét; nơi đó có một cánh cổng sắt hình vòm ngăn chặn lối ra vào; trên đó được thiết đặt một ổ khoá màu vàng to bằng nắm tay.

“Có chìa khóa,” Nhuế Nhất Hoà lấy ra một chiếc chìa khóa màu vàng từ trong túi quần. Cô nhanh tay mở toang ổ khóa, đồng thời giải thích: “Tôi tìm được ở tầng một.”

Đan Tiểu Dã: “...”

Lúc này, cậu ta mới hiểu tại sao bà chủ Nhuế lại chọn công việc dọn dẹp vệ sinh.

Thực sự là... rất lợi hại.

Tại khu vực sảnh tầng 1 của tháp đồng hồ có đặt một chiếc đàn piano bụi bặm ở đó, rõ ràng đã lâu lắm rồi mà không có ai sử dụng đến vật này. Muốn lên được căn phòng máy móc của chiếc đồng hồ to ở tầng cao nhất, cả hai cần phải đi thông qua một cầu thang xoắn ốc. Nhuế Nhất Hoà vuốt nhẹ ngón tay vào dãy lan can màu nâu đỏ, bước lên vài bậc thang.

“Thật yên tĩnh……”

“Hửm?”

Đan Tiểu Dã ngước nhìn cô một cách khó hiểu.

Nhuế Nhất Hoà: “Nghe này, không có âm thanh nào cả.”

Đan Tiểu Dã sửng sốt trong giây lát, để rồi nhanh chóng nhận ra. Giờ khắc này, mọi thứ đều yên lặng tuyệt đối. Bọn họ đang ở bên trong tháp đồng hồ, mà chiếc đồng hồ cực lớn bên ngoài vẫn đang hoạt động - tại sao cả hai lại không thể nghe thấy tiếng bánh răng đồng hồ di chuyển cơ chứ?

Khi đi lên đến nơi, cả phòng máy đang nằm trong trạng thái cực kỳ ngổn ngang. Những bánh răng khổng lồ đã bị tháo dỡ, vứt sang một bên; nước đọng vương vãi khắp nơi, xen lẫn trong đó là đám rong biển tỏa ra mùi tanh nhàn nhạt.

Nhuế Nhất Hoà cũng phát hiện thấy một vài vỏ sò trên mặt đất. Cô cẩn thận đến gần mặt đồng hồ, nhận ra thứ khiến kim đồng hồ di chuyển không phải là một cỗ máy đã bị hư hại đến mức không thể sử dụng được nữa, mà là một con rối được giấu kín dưới một vị trí lõm xuống.

Con rối này có một khuôn mặt rất dị hợm, cực kỳ ma quái, trong khi phần ngoại hình bề mặt lại nhẵn mịn và tinh xảo. Phần ngực của nó có một vòng vải trắng quấn ngang, bao lấy một nhúm tóc bên trong.

“Tích... tắc... tích... tắc...”

Cứ mỗi giây, con rối ấy lại dùng bả vai chạm vào kim giây.

Tuy nhiên, âm thanh này rất nhỏ; cần phải đến gần mới nghe ra được.

Con rối này rất quái dị; Nhuế Nhất Hoà không dám nhìn chằm chằm vào nó quá lâu. Sau khi đi xuống khỏi tháp đồng hồ, cô ném tất cả những đó hoa hồng Pori xuống bãi cỏ, xúc động nói: “Rõ ràng rồi! Truyện cổ tích thì làm sao có thể thiếu đi sự tham gia của một nhân vật quan trọng kinh điển - mụ phù thủy.”

Đan Tiểu Dã cũng nhớ rằng, khi La tiểu thư đang lo toan công việc đã vô tình nói ra: “Lạy Vu thần trên cao...”

“Nếu trái lời cô ấy thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?”

Nếu không đặt những đoá hoa này lên bàn thờ, liệu có thực sự thu hút những thứ chẳng lành kia đến hay không? Những đoá hoa Pori đã được chất cao tựa một gò núi nhỏ, những người chơi thâm niên bao gồm cả chị Kỷ cũng đã bày mớ hoa Pori lên đây rồi.

Nhuế Nhất Hòa: “Đáng lý ra, cậu nên hỏi là: Nếu cứ ngoan ngoãn nghe theo lời của một người không hề nghi ngờ lòng tốt của chúng ta thì có ổn hay không?”

Đan Tiểu Dã: “...”

Dĩ nhiên là không! Cậu ta cũng không do dự quá lâu, bèn mượn ngay sự che chắn của toà tháp đồng hồ mà ném ngay những bông hoa Pori xuống bãi cỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK