• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vị hôn thê của ngài Raymond tên là Lệ Lệ... tên đầy đủ chính là La Lệ.

Mà Nhuế Nhất Hoà nhặt được một chiếc vòng cổ, mặt sau có khắc hai chữ “La Đan”.

La Lệ có một chiếc vòng cổ giống hệt vậy. Cô vẫn luôn đeo quanh cổ kể từ khi Nhuế Nhất Hoà gặp cô ấy lần đầu tiên.

Hai chiếc vòng cổ.

Hai hòn ngọc Pori

Những manh mối này đều ám chỉ rằng: Có hai nàng La tiểu thư trong phó bản này - họ là một đôi chị em.

Khi ngài Raymond gặp La Lệ lần đầu tiên, đó là lúc cô ấy vừa mới mất đi người thân cuối cùng của mình. Người chết là ai? Chẳng lẽ chính là người chị em gì đó của La Lệ? Nếu nữ quỷ ám vào người ngài Raymond là La Đan... thì lý do gì khiến La Đan căm ghét La Lệ?

Khoan đã! La Đan đã chết... vậy tro cốt của cô ấy cũng phù hợp với yêu cầu của vật phẩm nhiệm vụ à? Nhưng tro cốt của La Đan cũng không hẳn là đang được cất chứa trong toà lâu đài này.

Haiz...

Nhuế Nhất Hoà đặt cuốn nhật ký xuống.

Chị Kỷ cầm nó lên, lật xem; cô không chỉ xem nội dung bên trong mà còn cẩn thận sờ vào trang bìa. Chẳng mấy chốc, cô ta đặt quyển nhật ký bằng da bò xuống mà không mấy quan tâm.

Nhuế Nhất Hoà nghe hai người chơi thâm niên nói chuyện cùng nhau.

“...Này, đó không phải là một vật phẩm thần kỳ.”

“Mơ đi! Cậu cho rằng cứ tuỳ tiện nhặt được một quyển vở cũ rích thì đều là Sổ tay Tử vong à? Thay vì thế thì khi đi ngủ nhớ kê gối nằm cao lên thêm một xíu thì hoạ may.”

Nhuế Nhất Hoà hỏi: “Bên cạnh cách đổi điểm tích luỹ, còn cách nào để trở thành Bậc thầy Quản lý Vật phẩm hay không?”

Chị Kỷ: “Ừ! vẫn có tỷ lệ đạt được trong các phó bản đấy. Tuy nhiên, vốn dĩ sẽ không phát sinh trong phó bản cấp D đâu; tỷ lệ cực kỳ thấp.” Ý của cô ấy là, dù có gặp phải thì cũng tương đương với việc nguy hiểm và phần thưởng cùng tồn tại. Khi đã phá đảo phó bản đủ nhiều, các người chơi sẽ cảm thấy dùng 500 điểm để đổi lấy vật phẩm thần kỳ là rất đáng giá. Nếu so đo với cái mạng nhỏ, điểm tích luỹ chỉ là vật ngoài thân mà thôi.

Nhuế Nhất Hoà: “Làm thế nào để xác định đó là vật phẩm thần kỳ thế chị?”

“Một số ít vật phẩm thần kỳ sẽ phát ra ánh sáng lung linh. Nếu dùng mắt thường thì khó mà xác định được, nhưng chỉ cần sờ tay vào là có thể biết được.”

Chị Kỷ rút Thiên Luân đao ra, ra hiệu bảo Nhuế Nhất Hoà chạm vào nó.

Thanh đao này rất đẹp, chắc chắn không phải hàng giả.

Nhuế Nhất Hoà không chạm vào lưỡi đao sắc bén, chỉ nhẹ nhàng chạm vào chuôi đao. Vừa chạm vào, một làn hơi ấm xuất phát từ ngón tay của cô rồi truyền khắp toàn thân; cảm giác lạnh lẽo quanh người kể từ khi cô bước lên tầng 3 đã hoàn toàn biến mất.

“Thấy nóng, phải không? Cảm giác khi chạm vào Thiên Luân đao thật thoải mái, cứ như có mặt trời chiếu vào cơ thể của cô vậy.” Chị Kỷ tra thanh đao vào vỏ, nói: “Đặc tính của các vật phẩm thần kỳ sẽ khác nhau, nên cảm giác khi chạm vào cũng không giống”.

Nhuế Nhất Hoà đã hiểu.

Theo tiêu chuẩn này, vòng cổ ngọc bích hiển nhiên không phải là vật phẩm thần kỳ. Đại khái, nó chỉ là một sản phẩm mỹ nghệ phổ thông được thiết kế theo phong cách khá mới lạ mà thôi. Tác dụng lớn nhất của vật ấy chính là cung cấp cho người chơi về manh mối của La Đan.

Ra khỏi phòng của ngài Raymond, Nhuế Nhất Hoà đi thẳng đến căn phòng thứ 3 bên phải. Cô đè tay nắm cửa xuống rồi mở cửa; bên trong là một căn phòng ngủ rộng rãi và đẹp đẽ. Thứ bắt mắt nhất là một bó hoa hồng Pori màu đỏ rất lớn được đặt trên bàn trang điểm; cả căn phòng thấm đẫm mùi hoa thoang thoảng.

“Kẻ nhìn trộm đúng là La tiểu thư!” Đan Tiểu Dã đã nhận ra. Lúc chạng vạng tối ngày hôm qua, có người lén lút rình trộm bọn họ từ căn phòng này.

Nhuế Nhất Hoà gật đầu.

Căn phòng khá rộng nhưng trống trải, được bài trí rất đơn giản. Nếu có chỗ nào đủ để giấu đồ đạc, vậy chỉ có tủ quần áo và một chiếc giường lớn với màn màu xanh.

Ngay lúc Nhuế Nhất Hoà định vén tấm màn giường màu xanh lên, một cái đầu thò vào cửa, hỏi: “Có phát hiện gì không?”

Đó là Tiểu Viên! Cô ấy là người chơi nữ duy nhất trong số những người chơi thâm niên, ngoài chị Kỷ ra.

Cô ta cũng là bạn gái của Thằng Ngốc đã chết. Lúc này, hai mắt của cô ta sưng húp, giọng nói khàn khàn, mà tinh thần cũng không ổn cho lắm. Cô dường như già đi 7 - 8 tuổi chỉ sau một đêm; lông mày và miệng rũ xuống thành một vòng cung buồn bã.

Nhuế Nhất Hoà: “Tạm thời còn chưa... Này, cẩn thận...”

Tiểu Viên: “Hả?”

Đã quá muộn để nhắc nhở cô ấy! Tiểu Viên vẫn giẫm phải một phần linh kiện hình bán nguyệt của bộ áo giáp; cả cơ thể cô trượt đi, va vào một bộ giáp bên cạnh. Chuyện lớn rồi! Các bộ áo giáp trong hành lang lần lượt ngã xuống như những quân bài Domino.

Một trong số các bộ áo giáp ấy ngã xuống trước mặt Nhuế Nhất Hoà; chiếc mũ giáp rơi ra, cái đầu sưng phồng bên trong đập xuống đất.

“Đùng...”

Nhuế Nhất Hoà nhanh chóng lùi lại một bước, vì sau khi cái đầu kia đập xuống đất thì nước vàng trào ra. Trực giác mách bảo cô không nên chạm vào thì tốt hơn. Tiếp theo, Nhuế Nhất Hoà ngồi xổm xuống, kiểm tra xem nó là gì. Cô cũng không chạm thẳng vào, mà dùng một chiếc lược ngà đặt trên tủ để chọt vào nó.

Bên trong bộ áo giáp lại ẩn giấu một xác chết; mà xác chết này lại có một gương mặt của người châu Á.

Nhuế Nhất Hoà nhanh chóng cởi bỏ bộ áo giáp ra. Ai nấy đều có thể trông thấy rõ quần áo trên người của kẻ đó, gồm cả áo len, quần jean...

Chết tiệt!

Đây là thi thể của người chơi!

Gã linh mục vốn dĩ ngờ nghệch đứng bên cạnh thì lúc này lại có ánh mắt không còn đờ đẫn như trước nữa. Kẻ này dần dần lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sưng vù của tử thi đó, lẩm bẩm: “Toang rồi...”

Đây có thể là người quen của gã linh mục.

Điều này khiến gã rất khó chịu.

Chị Kỷ lập tức yêu cầu mọi người bới lên đống áo giáp chất đống trong hành lang. Nếu có thể tìm thấy những xác chết khác, gã linh mục sẽ càng bị kích thích hơn, biết đâu sẽ khôi phục lại ý thức của bản thân.

Sau khi tìm ra thêm hai tử thi khác, gã linh mục run rẩy thì thào một dãy số: “863...863...”

Chị Kỷ: “863 có nghĩa là gì?”

Nó rõ hơn một chút đi!

Gã linh mục thều thào trong cổ họng, giống như bị nghẹn đờm vậy, cố gắng thở gấp mà nói: “Tìm 863...”

“Dường như gã luôn luôn nhìn bên trái.” Nhuế Nhất Hoà nói xong, gã linh mục chớp mắt hai cái thật mạnh. Thế là, cô quyết đoán đẩy cánh cửa màu nâu đỏ ra, để rồi phát hiện bên trong có một văn phòng cá nhân. Nơi đây chứa những giá sách san sát, được sắp xếp rất gọn gàng, trong khi những quyển sách được chất đầy trong từng ngăn.

863...

Chính là cột thứ 8, kệ sách thứ 6, từ trên xuống dưới - quyển thứ 3 à? Cũng không biết đúng không nữa!

Nhuế Nhất Hoà tìm ra một cuốn sách dạy nấu ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK