Sau đêm đó sáng sớm Lâm Vũ Sơ tỉnh lại, vì say rượu nên đầu vừa đau vừa nặng, cả người đau nhức không thể nào kể hết.
Cánh tay Lương Mục Xuyên đặt lên hông cô, Lâm Vũ Sơ cố hết sức đẩy nó ra ngồi dậy. Phía sau, Lương Mục Xuyên cũng tỉnh lại, anh ngồi dậy, ngực dán lên lưng trần trụi của Lâm Vũ Sơ, ôm cô.
“Bảo bối, em tỉnh rồi?”
Lâm Vũ Sơ muốn giãy ra, đột nhiên nghe thấy tiếng mở khóa cửa, cả người cứng đờ.
“Vũ Sơ, con dậy chưa? Mẹ và ba con tiện đường mua sữa đậu nành và bánh quẩy cho con.” Từ Tĩnh Văn gõ cửa phòng Lâm Vũ Sơ.
Tất cả đều không kịp che giấu.
Then cửa xoay, cửa phòng bị mở ra, tất cả đều bị Từ Tĩnh Văn nhìn thấy.
“Mẹ…” Lâm Vũ Sơ nhỏ giọng gọi, cô thấy trong đáy mắt của mẹ mình dần dần tràn ngập vẻ không thể tin và thất vọng đối với cô.
Rầm!
Cửa phòng bị đóng mạnh lại.
Cha mẹ Lâm Vũ Sơ đều là giảng viên trường đại học A, dòng dõi thư hương, gia giáo nghiêm minh. Bọn họ không bao giờ nghĩ đến có một ngày con gái mình sẽ đưa một người đàn ông xa lạ về nhà và xảy ra quan hệ.
“Con, con… sao con… sao con dám…” Từ Tĩnh Văn chỉ vào Lâm Vũ Sơ vừa mặc quần áo xong bước ra khỏi phòng, mở miệng hồi lâu không đành lòng nói ra chuyện khó nói kia. Từ Tĩnh Văn nhìn người thanh niên đi ra sau cô, giáo dưỡng khắc vào xương cốt khiến bà không dám đánh mắng anh.
Lâm Vũ Sơ cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi.
Ba của Lâm Vũ Sơ, Lâm Văn Trung không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, nhưng thấy một người đàn ông đi ra từ phòng con gái mình, lại nhìn thấy dấu hôn trên cổ con gái mình đã không khỏi kinh ngạc. Sau khi nhìn rõ mặt người đàn ông kia, Lâm Văn Trung càng khó có thể tin được.
“Lương… Lương Mục Xuyên?”
“Thầy Lâm, là tôi.” Lương Mục Xuyên tiến lên một bước, bảo vệ Lâm Vũ Sơ phía sau, ngăn giữa cô và mẹ mình. Hơi hơi nghiêng đầu có thể thấy được sườn mặt của Lâm Vũ Sơ, từng giọt nước mắt lăn nhanh xuống má, rơi trên vạt áo.
Tay trái Lương Mục Xuyên lặng lẽ nắm chặt thành đấm. Trong chuyện này anh đã tính sai việc cô đối mặt với ba mẹ sẽ bất lực và hối hận bao nhiêu.
Lâm Văn Trung biết Lương Mục Xuyên, nhân tài trong giới doanh nhân, bốn năm trước mới tiếp nhận tập đoàn Lương Nguyên từ trong tay ba anh.
Lâm Văn Trung là giảng viên khoa tài chính của đại học A, học thuật nghiên cứu nổi tiếng khắp thiên hạ. Đôi khi nhà nước tổ chức các hội nghị kinh tế đều mời một số nhân tài và chuyên gia trong ngành tham dự. Lâm Văn Trung đã gặp Lương Mục Xuyên vài lần trong các hội nghị này. Khi đó ấn tượng của ông đối với Lương Mục Xuyên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hậu sinh khả úy. Ông cũng không tưởng tượng được người như vậy sẽ xuất hiện ở phòng con gái mình, cùng con gái mình xảy ra quan hệ.
“Tại sao, tại sao cậu lại ở đây? Hai người có quan hệ như thế nào?” Lâm Văn Trung nhìn Lương Mục Xuyên và hỏi, giọng điệu không che giấu được lửa giận. Những ấn tượng tốt đối với anh trước đây giờ đều biến thành hư không.
“Thật xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Lương Mục Xuyên thành khẩn nói, tránh đi vấn đề của thầy giáo Lâm, nhưng cũng cho bọn họ cách giải quyết, đồng thời chính là kết quả mà anh muốn.
Lâm Văn Trung ngẩn người, lần đầu tiên ông thấy Lương Mục Xuyên dùng tư thái hạ mình.
“Ba mẹ cậu biết không? Kết hôn cần phải hai bên cha mẹ ủng hộ Hôm nay cậu xuất hiện ở phòng con gái tôi không rõ ràng, nếu không kết hôn, tôi không thể để nó đi theo cậu một cách không minh bạch.”
Lâm Vũ Sơ ngẩng đầu, muốn nói “Không lấy” nhưng thấy Từ Tĩnh Văn giơ tay lau nước mắt, ánh mắt tràn đầy thất vọng, Lâm Vũ Sơ sợ không dám lên tiếng.
Lương Mục Xuyên thấy Lâm Vũ Sơ ngẩng đầu, biết cô nhất định muốn từ chối. Trước khi cô mở miệng thì anh đã nói: “Có, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp hai nhà gặp mặt. Tôi nhất định sẽ quang minh chính đại cưới Vũ Sơ.”
Lương Mục Xuyên hành động rất nhanh, buổi chiều ngày hôm sau đã sắp xếp hai gia đình gặp mặt. Nhà họ Lương ngoài ba mẹ Lương Mục Xuyên là Lương Diệu Viễn và Hứa Vân còn có ông nội Lương Chính Huy.
Mặt ngoài Lương Mục Xuyên tiếp nhận tập đoàn Lương Nguyên, nhưng người bên trong đều biết người cầm quyền thật sự là ông nội của Lương Mục Xuyên, Lương lão.
Thấy Lương lão cũng tham gia, ba mẹ Lâm Vũ Sơ cũng nhìn ra được Lương Mục Xuyên coi trọng chuyện kết hôn. Địa điểm Lương Mục Xuyên đặt là một phòng VIP trong khách sạn sang trọng. Lương Mục Xuyên và Lâm Vũ Sơ ngồi cùng nhau, cha mẹ Lương Mục Xuyên ngồi bên tay phải, cha mẹ Lâm Vũ Sơ ngồi bên tay trái Lương lão ngồi vị trí chủ tọa.
Đồ ăn đều đã mang lên hết nhưng không ai động đũa. Lương lão làm thủ tọa nhìn quanh một vòng, cười ha hả vài tiếng, giọng trong khỏe, tay phải cầm gậy chỉ chỉ xuống đất, nói với Lâm Văn Trung và Từ Tĩnh Văn: “Thông gia, bọn nhỏ muốn kết hôn là chuyện tốt, hỉ sự. Hai người đừng mặt ủ mày ê. Con gái hai ông bà nuôi hai mươi mấy năm gả cho nhà họ Lương chúng tôi, chúng tôi sẽ coi nó như con gái…” Nói xong quay đầu nhìn vợ chồng Hứa Vân và Lương Diệu Viễn, nói: “Có phải không?”
“Đúng, đúng!” Hứa Vân gật đầu, tiếp lời Lương lão, nói với cha mẹ Lâm Vũ Sơ: “Hai người yên tâm.”
Lương lão đưa tay trái vuốt vuốt râu, cười vài tiếng nói: “Nghe nói hai vị đều là giảng viên trường Đại học A. Tôi cả đời này kính trọng nhất chính là những người làm nghề giáo!” Lương lão bưng chén rượu lên muốn kính.
Lâm Văn Trung vội vàng bưng chén rượu đáp lễ: “Không dám nhận, không dám nhận.”
Năm đó Lâm Văn Trung mới vừa vào trường đại học học thương nghiệp cũng đã nghe nói đến tên tuổi của Lương Chính Huy. Ở trước mặt Lương Chính Huy ông chỉ là một lớp người sau.
Lương lão vừa muốn uống, Hứa Vân lập tức lên tiếng: “Ba, ba huyết áp cao, đừng uống quá nhiều.”
Lương lão nhấp một ngụm, tiếp tục nói với thông gia tương lai: “Lúc thằng nhóc này đến nói với tôi nó muốn kết hôn, tôi thật sự bị dọa nhảy dựng. Không nghe nói nó có đối tượng, thật sự sợ ngày nào đó nó đột nhiên tìm một người mẫu hay một tiểu minh tinh đã từng bị quy tắc ngầm… Mấy người không biết, chúng tôi có một công ty điện ảnh, trong giới này rất loạn, thật may…”
“May nó tìm một cô gái như Vũ Sơ, xinh đẹp hiểu chuyện, nhìn là biết hai người dạy dỗ không tồi. ”
Lâm Văn Trung và Từ Tĩnh Văn cúi đầu: “Quá khen, quá khen!”
“Thằng nhóc này hôm qua mới nói muốn hai nhà gặp mặt, chúng tôi cũng không biết nó có người yêu. Lần này gặp mặt đúng thật sự là vội vàng, lễ nghĩa không chu toàn cũng coi như là chúng tôi không phải. Con dâu tôi tự mình chọn chút quà tặng, coi như là lễ gặp mặt cho Vũ Sơ, nếu thiếu cái gì, sau sẽ bổ sung.”
“Lương lão khách sáo rồi.” Lâm Văn Trung nói.
“Nào Vũ Sơ, đến nhìn xem có thích không.” Hứa Vân đặt hộp quà tặng lên bàn thủy tinh xoay chuyển bàn đến trước mặt Vũ Sơ.
Lâm Vũ Sơ duỗi tay mở hộp quà tặng ra, bên trong là chiếc vòng cổ đắt tiền, bên cạnh còn một phong bao lì xì thật dày, vừa nhìn đã biết là không ít.
Tất cả mọi người đều đang đợi phản ứng của cô.
Thật ra cô muốn nói “không”, muốn nói cô và Lương Mục Xuyên chỉ là sai lầm một đêm, cô không cần Lương Mục Xuyên chịu trách nhiệm. Nhưng cô không biết Lương Mục Xuyên vì sao lại muốn cưới cô. Bữa ăn hôm nay trái ngược với suy đoán trước đó của cô. Vốn tưởng rằng gia đình hào môn như bọn họ chỉ chú trọng lợi ích trên thương trường, môn đăng hộ đối, dùng tiền tống cổ gia đình cô, không nghĩ lại hòa hợp như thế này.
Hình như bọn họ đều đồng ý hôn sự này, chỉ có một mình cô đang giãy giụa mà thôi. Lúc này nếu cô mở miệng nói “không” là đánh mặt họ, gồm cả ba mẹ cô.
Lâm Vũ Sơ ngẩng đầu cười cười với Hứa Vân: “Cảm ơn dì… cháu thích.”
Hứa Vân cười nói: “Có thể sửa miệng đi.”
Lâm Vũ Sơ lập tức ngây người, sửa miệng?
Nếu lúc này sửa miệng gọi ra tiếng đó thật sự là mũi tên trên cung đã lên dây, không có đường quay đầu lại. Cô nhìn về phía ba mẹ mình, trên mặt bọn họ không hề lộ ra chút cảm xúc “bất đắc dĩ” và mâu thuẫn đối với cuộc hôn nhân này.
Lâm Vũ sơ cầm hộp quà tặng cảm thấy nặng trĩu.
Mãi một lúc sau cô cuối cùng cũng lên tiếng: “Mẹ… ba… ông nội…”
“Ha ha ha.”
Lương lão cười vui vẻ nhất, Lương Diệu Viễn và Hứa Vân cũng tỏ vẻ hài lòng.
Lương Mục Xuyên nghe Lâm Vũ Sơ nói ba từ xưng hô kia xong tay nắm chặt thành đấm cuối cùng cũng chậm rãi buông ra.
Rốt cuộc thì anh cũng đã được như ý nguyện.
Lương lão vui vẻ nói: “Con cháu đều có phúc của con cháu. Nhà họ Lương bao lâu rồi không có hỉ sự, Hứa Vân con nhanh chóng xem có ngày tốt nào gần để bọn họ kết hôn càng nhanh càng tốt.”
Hứa Vân gật gật đầu đồng ý.
Từ Tĩnh Văn nói: “Vũ Sơ năm nay tốt nghiệp đại học, thời gian này đang bận chuyện tốt nghiệp, kết hôn ít nhất để sau khi tốt nghiệp chứ?”
“Được, không thành vấn đề, tôi sẽ chọn một ngày sau khi Vũ Sơ tốt nghiệp.”
Lâm Vũ Sơ hơi rũ mắt, yên lặng cầm lấy hộp quà để sang một bên nghe mấy người bàn luận chuyện kết hôn của cô, trong lòng cảm giác nói không nên lời.
Bàn tay đặt ở trên đùi đột nhiên bị một bàn tay khác nắm lấy, Lâm Vũ Sơ kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Lương Mục Xuyên, anh lại làm như không biết cái gì bình thản tham gia bàn luận về chuyện kết hôn.
Dưới gầm bàn, Lương Vũ Sơ không thể nào tránh thoát được tay anh nên cuối cùng cô từ bỏ, cứ để yên như vậy.