Lương Mục Xuyên không yêu cầu gì đối với cô thậm chí ngược lại có chút dung túng với cô. Lâm Vũ Sơ thi thoảng buổi sáng dậy sẽ đọc sách, nếu đọc thấy thú vị sẽ đọc đến tận trưa, sau đó xoa xoa bụng đói đến phòng bên để ăn cơm. Lương Mục Xuyên thấy vậy cười cười nói: “Cũng may anh bảo chị giúp việc hâm nóng cháo là được rồi.”
Lâm Vũ Sơ nhịn không được thầm nghĩ, nếu là An Dã thì hắn ta sẽ thế nào? Có lẽ hắn ta sẽ lay lay cô rồi nói: “Anh cũng đói bụng.”
Có lẽ bọn họ sẽ cùng nhau nấu cơm trong bếp, hoặc có lẽ chỉ có một mình cô.
Cuộc hôn nhân mang đến cho cô thay đổi là trong cuộc sống của cô nhiều thêm một người đàn ông, sinh hoạt phong phú hơn. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, không chỉ có như vậy.
Cô có thêm một người giúp cô sắp xếp lại bản thảo, một người đọc bản thảo cô viết xong sẽ nghiêm túc hỏi cô về ý cô muốn thể hiện, một người sẽ đọc những quyển sách mà cô đã từng đọc.
Lâm Vũ Sơ từng đưa cho An Dã một quyển sách nước ngoài của tác giả người Nga Dostoevsky “Chàng ngốc.”
Lúc đầu An Dã cũng thích thú nên đọc tựa đề, “Chàng ngốc… còn có loại sách này sao?” Sau đó ngẩng đầu, khó hiểu nhìn về phía Lâm Vũ Sơ: “Bảo bảo, em có ý gì vậy, có phải em ghét bỏ anh… muốn nói anh là chàng ngốc?”
Lâm Vũ Sơ vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải em có ý đó. Chỉ là em vừa đọc xong thấy có ý nghĩa cho nên muốn cho anh đọc.”
An Dã xua xua tay: “Không không không, vất vả lắm mới thi đỗ đại học, em cũng đừng bảo anh đọc sách nữa. Huống chi tên người nước ngoài vừa dài vừa khó nhớ, chưa đọc được một trang thì anh đã ngủ rồi.”
Lâm Vũ Sơ lấy lại quyển sách, ôm quyển sách giày trước ngực, không nói gì chỉ cười cười.
Hiện giờ, trong thư phòng trong nhà của cô và Lương Mục Xuyên, cũng có một quyển “Chàng ngốc”. Đặt trong phòng sách một thời gian, vì có chị giúp việc mỗi ngày đều quét tước nên không có bụi. Ngón tay cô xẹt qua gáy sách, dừng lại ở quyển “Chàng ngốc” của Dostoevsky.
Lâm Vũ Sơ lấy một quyển sách mới từ kệ sách, lật qua trang đầu, nhìn chằm chằm quyển sách nhưng không biết vì sao nửa ngày không đọc vào đầu chữ nào.
Tấm rèm cửa sổ bay lên bay xuống trong gió.
Lâm Vũ Sơ nhìn mấy vết lốm đốm trên sô pha gần cửa sổ, suy nghĩ thất thần.
Đúng lúc này Lương Mục Xuyên đến tìm cô.
“Bảo bối, em đang nghĩ cái gì?”
Suy nghĩ vì sao dạo này hay so sánh anh với An Dã, suy nghĩ việc mình chia tay với An Dã, suy nghĩ việc mình phải trả giá cho một đêm “tình một đêm”.
“Tôi cho rằng tôi sẽ mạnh mẽ mãi, không gì có để làm tôi gục ngã.”
Lương Mục Xuyên ôm cô từ phía sau im lặng nghe cô nói, sau đó nói: “Vương Tiểu Ba, Thời đại hoàng kim.”
Trong nháy mắt, Lương Mục Xuyên vừa dứt lời xong Lâm Vũ Sơ lập tức xoay người lại, nhìn về phía anh: “Anh đã từng đọc?”
Đương nhiên là đọc rồi, lần đầu tiên gặp cô xong ma xui quỷ khiến Lương Mục Xuyên mua quyển sách này về.
“Đã đọc.” Lương Mục Xuyên thành thật trả lời.
Sau đó anh thấy Lâm Vũ Sơ cười với anh. Không phải cười có lệ như hàng ngày, mà là nụ cười xuất phát từ tâm, chân thật, hai mắt cô sáng long lanh.
Lâm Vũ Sơ cười với anh, Lương Mục Xuyên vui vẻ lại mê đắm, chẳng lẽ quyển sách này đối với cô rất có ý nghĩa sao?
Lâm Vũ Sơ nhìn Lương Mục Xuyên nhất thời không biết nói gì.
Trước kia, An Dã biết cô đọc sách của Vương Tiểu Ba xong ra vẻ kinh ngạc nói: “Vương Tiểu Ba à, nghe nói anh ta viết rất k/h/i/ê/u d/â/m, không ngờ em đọc cái này!”
Nghe giọng anh Lâm Vũ Sơ cảm thấy đọc quyển sách này giống như một kẻ lưu manh nhìn lén váy cô gái trên đường phố vậy.
Lâm Vũ Sơ vội vã giải thích: “Không phải, Văn học cũng xuất phát từ cuộc sống, t/ì/n/h d/ụ/c cũng đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống con người. Vương Tiểu Ba…”
“Anh hiểu, anh hiểu…” Lâm Vũ Sơ bị An Dã ngắt lời, hắn dùng giọng điệu tự cho là đúng nói với cô.
Lâm Vũ Sơ muốn nói, anh cũng đọc đi, có lẽ sẽ có suy nghĩ khác. Nhưng cuối cùng cô cũng không nói với anh như vậy. Bởi vì cô biết An Dã sẽ tìm một đống lý do để lấy lệ với cô tỏ vẻ không muốn đọc sách.
Chút nhạc đệm qua đi, An Dã vẫn chơi đùa với Lâm Vũ Sơ nói lời âu yếm với cô, nhưng Lâm Vũ Sơ lại rầu rĩ không vui một hồi lâu.
Sau này cô nghĩ, có lẽ cô không thể vui đùa nổi.
Câu nói mà cô vừa nói: “Tôi tưởng tôi sẽ mãi mãi mạnh mẽ như thế, không có gì có thể làm tôi gục ngã được.” Là một câu trong “Thời đại hoàng kim” của Vương Tiểu Ba.
“Ngày tôi 1 tuổi, thời đại hoàng kim nhất của tôi, tôi có rất nhiều hy vọng xa vời. Tôi muốn yêu, muốn ăn, còn muốn biến thành bầu trời rực rỡ. Sau này tôi mới hiểu, cuộc sống là một quá trình chịu đựng những sóng gió. Người ta mỗi ngày một già đi, mơ mộng hão huyền cũng dần dần biến mất cuối cùng giống như ăn một quả đấm vào mặt vậy. Nhưng khi sinh nhật 1 tuổi tôi không hiểu được điều này. Tôi cảm thấy tôi sẽ mạnh mẽ mãi mãi, không có gì có thể làm tôi gục ngã được.”
Lương Mục Xuyên đáp khiến Lâm Vũ Sơ kích động và vui mừng như vậy cũng không phải vì “Thời đại hoàng kim” rất có ý nghĩa đối với cô.
Mà bởi vì, lần đầu tiên cô gặp một người như vậy, biết cô đang nói gì.
“Tôi còn tưởng, sẽ mãi mãi không có người hiểu tôi đang nói gì.”
Lương Mục Xuyên cười, môi cọ cọ lên mặt Lâm Vũ Sơ lòng đầy chờ mong: “Cho nên ý của em là anh là người đầu tiên hiểu em?”
Lâm Vũ Sơ không biết trả lời anh như thế nào.
“Hiểu” đối với cô mà nói quá mức thân mật, quá mức gần gũi thân thiết. Vợ chồng sống với nhau năm mươi năm chưa chắc đã có thể hiểu người đối diện nghĩ gì. Huống chi như bọn họ, một cuộc hôn nhân sau tình một đêm.
Có lẽ Lương Mục Xuyên chỉ vô tình đọc quyển “Thời đại hoàng kim” kia, vô tình nhớ đoạn văn và câu nói kia.
Lương Mục Xuyên nhìn Lâm Vũ Sơ do dự, không đành lòng trêu cô: “Đi thôi, đi ăn cơm, chị giúp việc đã nấu xong rồi.”
Lương Mục Xuyên cầm tay Lâm Vũ Sơ đi xuống tầng. Mùi thức ăn thơm ngào ngạt, Lương Mục Xuyên gắp đồ ăn cho Lâm Vũ Sơ.
“Ngày kia chúng ta về nhà chính một chuyến.”
“Nhà chính?”
Lâm Vũ Sơ tò mò sao đột nhiên muốn về nhà cũ. Cô và Lương Mục Xuyên kết hôn sau vẫn ở Lâm Hồ Loan. Cha mẹ chồng và ông nội cũng không quan tâm, coi như “người trẻ tuổi tự sống cuộc sống vui vẻ của mình là được”.
Thật ra trong cuộc hôn nhân này, Lâm Vũ Sơ cảm thấy may mắn vì không cần đau đầu làm sao để sống chung với nhà chồng.
“Ông nội sắp đại thọ 80 tuổi.”
Lâm Vũ Sơ bừng tỉnh. Ông cụ Lương làm ăn lớn, sinh nhật ông chắc chắn rất nhiều người đến mừng thọ.
“Nên mua quà cho ông.”
Lương Mục Xuyên bỏ thêm một miếng thịt vào bát của Lâm Vũ Sơ, “Em không cần phải lo, anh chuẩn bị là được rồi.”