“Chỉ ở có một đêm, lấy hai hộp có phải quá nhiều rồi không!”
“Cái còn lại bao giờ về nhà họ Lương ở tiếp thì dùng cũng được.”
“Dì giúp việc quét dọn phòng sẽ phát hiện.”
“Ồ.” Lương Mục Xuyên hiểu ra nỗi băn khoăn của cô, nhưng vẫn không có ý định bỏ lại một hộp, “Vậy anh sẽ tranh thủ dùng xong trong một đêm.”
Lâm Vũ Sơ có hơi dở khóc dở cười, nói vậy thì không phải cô đến nhà họ Lương để ăn tết, mà là chỉ để làm tình.
“Em sẽ giận đấy.”
Cuối cùng Lương Mục Xuyên cũng nghe lời chỉ lấy một hộp. Tuy một hộp Lâm Vũ Sơ vẫn ngại nhiều, nhưng còn tốt hơn hai hộp.
Họ hàng đến nhà họ Lương ăn tết không ít, người thân của bà con xa cũng có thể đi theo chúc tết để tạo mối quan hệ.
Lâm Vũ Sơ có hơi lúng túng khi đối mặt với những người họ hàng xa lạ của nhà họ Lương. May là Lương Mục Xuyên luôn ở bên cạnh cô, còn có Lương Tình nói chuyện với cô, Lâm Vũ Sơ mới cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Có một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi, cánh tay phải đặt lên tay vịn của ghế dựa, gần như trọng tâm đều đặt lên cánh tay kia, giữ nguyên một tư thế. Bà ta luôn nhìn về phía Lâm Vũ Sơ bằng ánh mắt trần trụi, Lâm Vũ Sơ nhìn thẳng vào ánh mắt của bà ta, nhớ ra lúc cô và Lương Mục Xuyên chuẩn bị kết hôn, hai người đến gặp người nhà nhà họ Lương, chính người phụ nữ này đã nhếch lỗ mũi nói: “Mục Xuyên nhà chúng tôi đã tốt nghiệp Cambridge ở nước Anh, còn cô tốt nghiệp đại học nào vậy? Đại học trong nước à… hạng nhất hay hạng ba?”
Giây phút đối mặt với bà ta, Lâm Vũ Sơ đã hiểu rõ trong lòng bà ta lại bắt đầu gây khó dễ cho mình.
Lương Tình ghé sát vào Lâm Vũ Sơ, nhỏ giọng nói: “Dì ấy… cũng xem như là dì họ của em. Thật ra bà ấy cũng có quan hệ thân thích với thế hệ của mẹ em, đến thế hệ em và anh trai em là đời thứ ba, cái gọi là ‘dì họ’ cũng chỉ là một danh xưng cho dễ nghe.”
Dì họ mở miệng nói với Lâm Vũ Sơ: “Vũ Sơ à, cháu kết kết hôn với mục Xuyên cũng gần một năm rồi, sao bụng vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?”
“Cháu…”
Lương Mục Xuyên trả lời thay Lâm Vũ Sơ: “Kết hôn chưa được một năm, cháu vẫn muốn tận hưởng thế giới hai người với cô ấy thêm mấy năm nữa.”
“Ha ha, hai đứa chỉ cần sinh con ra, còn sợ không có người trông, sợ không có thời gian hưởng thụ thế giới hai người à? Thằng bé là người nối nghiệp tập đoàn Lương Nguyên, có ai không cưng chiều nó chứ…”
“Oa, quả quýt này có vẻ rất ngon!” Lương Tình cố ý ngắt lời dì họ, đứng dậy đi lấy quýt trên bàn, rồi ngồi xuống chia một múi quýt cho Lâm Vũ Sơ. Nhưng dì họ rất kiên trì, bị ngắt lời mà vẫn nói tiếp: “Mục Xuyên cũng già đầu rồi, ông nó còn muốn ôm chắt trai…”
Ông Lương ngồi ở vị trí trung tâm, chỉ mỉm cười không nói gì. Hứa Vân đi tới với vẻ mặt tươi cười, tự nhiên nói vào đề tài, “Nghe nói Chu Tề nhà chị gây dựng sự nghiệp bị thất bại?”
Nghe vậy, dì họ lập tức chuyển hướng khóc than với ông Lương, “Chu Tề nhà tôi không đủ tiền, nếu không chắc chắn sẽ thành công, chỉ cần Lương Nguyên chi một khoản tiền…” Cao thủ chính là cao thủ, có thể lơ đãng di chuyển hướng gió.
Lương Tình lén lút giơ một ngón tay cái với Hứa Vân, Hứa Vân giơ tay xoa đỉnh đầu Lương Tình, cười nói: “Nhóc thúi”, sau đó kêu Lâm Vũ Sơ: “Vũ Sơ, lại đây phụ mẹ.”
Lâm Vũ Sơ đi theo Hứa Vân vào phòng bếp, nói là làm phụ cũng chỉ là bày chén đũa. Nhà họ Lương đã có đầu bếp chuyên môn, thật ra họ cũng không cần bận việc gì.
“Con đã thương lượng với Mục Xuyên về chuyện sinh con chưa?”
Lâm Vũ Sơ nhìn về phía Hứa Vân, Hứa Vân chỉ lo cúi đầu bày chiếc đũa, dường như chỉ thuận miệng hỏi.
“… Định chờ một thời gian nữa.”
“Không có gì, mẹ chỉ hỏi chút thôi. Thật ra ông nội cũng rất muốn bế chắt trai, nhưng ông ấy cũng không đành lòng thúc giục các con. Nên dì nói như vậy, con đừng để bụng. Dù sao sinh con cũng là chuyện của con và Mục Xuyên, hai con tự quyết định sẽ tốt hơn, người ngoài không thể cố gắng xen vào chuyện này.”
“Vâng, mẹ, con biết rồi.” Ăn cơm chiều xong, mọi người ra ngoài bắn pháo hoa. Lương Tình giơ điện thoại vui vẻ chụp ảnh. Lâm Vũ Sơ cũng bị bầu không khí vui vẻ hòa thuận cảm nhiễm, ngẩng đầu nhìn pháo hoa xán lạn trên bầu trời.
“Chị dâu chị dâu! Chị nhìn kìa! Nhìn kìa!” Lương Tình hưng phấn chạy tới, giơ tấm hình trên điện thoại cho Lâm Vũ Sơ xem, còn chụp cho cấp Lâm Vũ Sơ và Lương Mục Xuyên mấy bức ảnh.
Tấm đầu tiên: Lâm Vũ Sơ ngẩng đầu nhìn pháo hoa, Lương Mục Xuyên nhìn cô.
Tấm thứ hai: Lương Mục Xuyên đặt tay bên hông Lâm Vũ Sơ, hai người nhìn nhau cười.
Tấm thứ ba: Lương Mục Xuyên kéo tay Lâm Vũ Sơ vào trong túi áo khoác của mình, hai người cùng ngắm pháo hoa.
Thật ra kỹ năng chụp ảnh của Lương Tình khá tốt, các bức ảnh đều tràn ngập cơm chó, ai cũng có thể ngửi thấy mùi vị.
Lương Mục Xuyên nói với Lương Tình: “Gửi cho anh hết đi.”
Lương Tình cầm điện thoại nhảy ra xa, ngoài miệng kêu lên: “Lì xì! Lì xì! Lì xì!”
“Không phải sáng nay đã cho em rồi sao?”
“Đây là chuyện khác! Chuyển khoản WeChat một con số vừa lòng, em sẽ gửi tất cả cho anh, không hài lòng em chỉ gửi một tấm.”
Lương Mục Xuyên bất đắc dĩ chỉ có thể móc điện thoại ra. Lương Tình xem thông báo tin nhắn trên điện thoại thì vô cùng hài lòng, bèn gửi cả tất cả hình ảnh cho Lương Mục Xuyên, nhân tiện gửi cho Lâm Vũ Sơ.
“Không hổ là boss lớn của tập đoàn Lương Nguyên, ra tay thật hào phóng!”
Lương Mục Xuyên nhìn bức ảnh trên điện thoại một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, ôm Lâm Vũ Sơ xem pháo hoa.
Có rất nhiều pháo hoa, đã qua 1 giờ rồi, không biết họ còn định bắn đến bao giờ.
Lương Mục Xuyên muốn về phòng với Lâm Vũ Sơ.
“Đi về thôi.” Lương Mục Xuyên nói bên tai Lâm Vũ Sơ.
“Nhưng vẫn chưa có ai về.”
Lương Mục Xuyên nhéo eo Lâm Vũ Sơ, “Đồ mang theo không thể để đó không dùng, càng về muộn thì em càng phải ngủ muộn.”
Lâm Vũ Sơ lập tức hiểu ra anh đang nghĩ gì.
“Một lần thôi.”
“Bốn lần.”
“Lâu lắm!” Lâm Vũ Sơ hơi thỏa hiệp, “Hai lần.”
Lương Mục Xuyên nhìn hai ngón tay cô giơ lên, do dự một lát mới đồng ý. Hai lần thì hai lần, cuối cùng lên giường mới biết được.
Lương Tình nhìn bóng dáng Lương Mục Xuyên và Lâm Vũ Sơ tay trong tay đi vào nhà, một bí ẩn chưa được giải đáp đột nhiên xuất hiện trong đầu cô ấy: Rốt cuộc dấu răng trên mắt cá chân chị dâu lúc trước, anh trai mình đã cắn như thế nào? A! Thật sự không nghĩ ra tư thế nào! Thôi, không phù hợp với trẻ em không phù hợp với trẻ em!
Tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào cửa sổ phòng ngủ dần dần yên tĩnh lại. Đêm dài, mọi người đều trở về phòng ngủ.
Lâm Vũ Sơ nằm trên giường hít thở dồn dập với cơ thể trần trụi. Vừa mới kết thúc lần thứ ba, Lương Mục Xuyên cởi bao đã rót đầy tinh dịch ra. Đúng là nói không giữ lời.
“Dừng lại đi, em thật sự mệt mỏi quá.”
Trời đã khuya, Lương Mục Xuyên cũng sợ cô quá mệt mỏi, nên cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô, rồi sau đó nằm xuống bên cạnh cô.
Lâm Vũ Sơ nghiêng người nằm trong lòng ngực Lương Mục Xuyên, Lương Mục Xuyên thích thú vuốt ve lưng cô không buông tay.
Trong phòng im lặng đến nỗi chỉ có tiếng hít thở, Lương Mục Xuyên tưởng cô đã ngủ, nên nhẹ nhàng nghiêng người ấn vào chốt mở đầu giường, trong phòng lập tức tràn ngập bóng tối. Bàn tay trước ngực giật giật, Lương Mục Xuyên nhận ra cô vẫn chưa ngủ.
“Không mệt à?” Tay cô nhẹ nhàng đập vào ngực anh.
Lâm Vũ Sơ hỏi Lương Mục Xuyên: “Anh muốn có con không?”
“… Tạm thời vẫn chưa muốn.”
“Không muốn thật sao?”
“Thật, anh vẫn muốn hẹn hò với em, hưởng thụ thế giới hai người.”
“Nhưng mà…” Lâm Vũ Sơ nhớ đến lúc họ vừa mới kết hôn, Lương Mục Xuyên không làm chút biện pháp an toàn nào, rất có ý muốn sinh con. Cho đến lúc biết cô uống thuốc tránh thai, anh mới dùng bao. Lương Mục Xuyên đặt tay Lâm Vũ Sơ ở bên miệng nhẹ nhàng cắn.
“Còn chưa dùng đến hộp kia.” Lâm Vũ Sơ lập tức rút tay về, “Ngủ! Em ngủ đây!”
Nụ cười nhàn nhạt của Lương Mục Xuyên dần tắt, anh nhẹ nhàng trao cho một nụ hôn. Chỉ cần em ở bên anh, không có con cả đời cũng được.