• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Vũ Sơ có bạn trai cũ An Dã, hai người đã chia tay sau khi xảy ra tình một đêm với Lương Mục Xuyên.

Có lẽ nên nói như thế này: Lâm Vũ Sơ và bạn trai chia tay sau đó đi uống rượu và xảy ra tình một đêm với anh. Khi cô từ ký túc xá dọn ngoài, An Dã cũng đến tìm cô. Lâm Vũ Sơ đang cầm hành lý bước từng bước xuống bậc thang, cúi đầu không nhìn thấy ai đang đi tới thì thấy có một bàn tay đưa ra trước mặt mình.

Lúc đó Lâm Vũ Sơ tưởng Lương Mục Xuyên đến đón mình nên đưa hành lý qua.

Nhưng ngẩng đầu thấy không phải là Lương Mục Xuyên, cô muốn giành lại vali hành lý, nhưng lúc này An Dã đã xách vali xuống dưới cửa ký túc xá.

Lâm Vũ Sơ đi qua đó, kéo hành lý của mình đến bên cạnh, thản nhiên nói: “Cảm ơn.”

Giọng điệu vô cùng xa cách.

“Những đồ vật khác không dọn đi sao?” An Dã im lặng nhìn cô.

“Không cần, những đồ khác chờ vị hôn phu của tôi đến đây giúp tôi dọn.”

“Vũ Sơ, em đừng như vậy, anh sai rồi, thật sự là anh sai rồi.” A Dã cầm tay Lâm Vũ Sơ, nói với vẻ mặt hối lỗi.

Lâm Vũ Sơ rút tay về, nói: “An Dã, chúng ta đã chia tay, lúc trước là anh nói trước, anh quên rồi sao?”

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi em, Vũ Sơ. Là Đào Nguyệt nói với anh bảo anh thử nói chia tay với em. Không ngờ em nghĩ là thật. Vũ Sơ, thật sự xin lỗi em, anh không phải muốn chia tay với em. Anh đã chặn cô ta, cũng bảo cô ta không cần đến gặp anh. Em quay lại bên anh có được không?” Mắt An Dã ngập nước, thoạt nhìn sáng long lanh, giống như con chó nhỏ đáng thương. Trước kia mỗi khi hai người cãi nhau, hắn ta cũng như vậy đến tìm cô nhận sai, Lâm Vũ Sơ mềm lòng hai người lại hòa hợp, sau đó An Dã lại phạm sai.

Có lẽ lần này hắn ta biết mình sai thật rồi. Nhưng biết làm sao được, bọn họ thật sự là không thích hợp ở bên nhau.

“An Dã, thật ra chúng ta căn bản không thích hợp ở bên nhau. Không có Đào Nguyệt chúng ta cũng sẽ chia tay. Lần này chẳng qua là cô ấy châm ngòi lửa, làm cho kết quả đến nhanh hơn một chút mà thôi.”

“Sao chúng ta lại không…” An Dã còn chưa nói xong một chiếc Bentley đã dừng trước mặt hai người họ.

Rất nhiều người tốt nghiệp xong dọn ra khỏi ký túc xá. Cửa ký túc xá người đến người đi phần lớn đều quay đầu nhìn về chiếc xe siêu sang kia. Một người đàn ông bước từ trên xe xuống, ăn mặc bộ vest định chế màu đen rất đắt tiền. Nhưng nhìn gương mặt anh thì quần áo chỉ là phụ trợ.

Lâm Vũ Sơ không thể không thừa nhận Lương Mục Xuyên đi đến đâu cũng là tiêu điểm.

Lương Mục Xuyên đi thẳng về phía Lâm Vũ Sơ: “Xin lỗi, hội nghị kéo dài lâu hơn dự kiến, chờ lâu rồi à?”

Lâm Vũ Sơ khẽ lắc đầu: “Tôi vừa xuống.”

Lương Mục Xuyên kéo hành lý, hỏi: “Còn có đồ gì nữa không?”

Lâm Vũ Sơ gật đầu: “Trên hành lang còn có hòm sách, rất nặng.”

“Anh đi lấy, em vào xe ngồi đợi anh.”

Lâm Vũ Sơ đi về phía chiếc xe, tay đột nhiên bị một người kéo lại.

“Vũ Sơ, em…” An Dã túm tay Lâm Vũ Sơ, đưa mắt nhìn Lương Mục Xuyên đáy mắt đầy địch ý.

Lương Mục Xuyên nhìn An Dã, hơi mím môi, nâng tay ôm lấy bả vai Lâm Vũ Sơ: “Ba mẹ đã chọn xong nhà tân hôn cho chúng ta, trang hoàng xong, đợi lát nữa đưa em qua xem còn cần mua thêm gì không.”

“Vâng.” Lâm Vũ Sơ cúi đầu đáp.

Lương Mục Xuyên buông tay, đi lên tầng lấy sách giúp cô. Không cần thiết tiếp tục đứng đó, trận chiến không có khói thuốc súng này anh ta đã thắng.

An Dã khiếp sợ nhìn theo bóng Lương Mục Xuyên, lại nhìn về phía Lâm Vũ Sơ, lực trong tay không tự giác tăng thêm.

Lâm Vũ Sơ dùng sức tránh tay anh, cổ tay hiện liên một vòng ửng hồng.

“Nhà tân hôn? Lâm Vũ Sơ, em thật sự kết hôn?”

Lâm Vũ Sơ không đáp lại An Dã coi như là thừa nhận.

“A, tôi thấy em sao lại quyết liệt đồng ý chia tay như vậy,  hóa ra đã tìm được người đàn ông khác. Tìm người mới, em làm không tồi.” An Dã nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Sơ, hốc mắt không chỉ có nước mắt mà còn có lửa giận.

“An Dã, đừng có nói khó nghe như vậy.”

“Tôi nói sai gì sao? Chúng ta vừa mới chia tay xong, em đã tìm một người đàn không khác để kết hôn. Sau lưng em còn làm bao nhiêu việc tôi không biết?”

Lâm Vũ Sơ nhìn thẳng vào mắt của An DÃ, trong mắt hơi ẩm ướt, nói: “Tôi không làm gì có lỗi với anh.”

“Ha… ai tin được chứ. Lâm Vũ Sơ, tôi thật sự không ngờ em lại là người như vậy. Được, chia tay, để cho tôi thấy được con người thật của em, chia tay tôi cũng thấy đáng giá.” An Dã nhìn chằm chằm Lâm Vũ Sơ sau đó xoay người dứt khoát.

Lâm Vũ Sơ quay đầu đi, giơ tay lau nước mắt.

Ít nhất cô đã từng thật sự yêu anh. Cô chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày như hôm nay, hai người chia tay thật sự quay lưng vào nhau. Cô còn bị người mình từng yêu nhục nhã. Sao có thể không khó chịu.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cùng bạn trai đã từng yêu nhau hai năm chia tay, lại kết hôn với người đàn ông xảy ra tình một đêm với mình, cuộc đời thật nực cười.

Lương Mục Xuyên dọn xong một thùng sách đi xuống, cũng không tỏ thấy mệt. Anh đi đến cửa, thấy Lâm Vũ Sơ vẫn đứng nơi đó, thường thường giơ tay lau mắt. Cô khóc.

Hẳn là cô còn thích hắn ta. Nếu không có đêm kia, có lẽ bọn họ sẽ tro tàn cháy lại, tiếp tục yêu đương, kết hôn, tân lang chắc chắn không phải là Lương Mục Xuyên.

Lương Mục Xuyên dừng một chút, đi đến bên cạnh Lâm Vũ Sơ: “Bảo bối, giúp anh mở cốp xe một chút.”

Lâm Vũ Sơ kinh ngạc quay đầu lại, thấy Lương Mục Xuyên đang ôm thùng sách của cô, đôi mắt đỏ hồng ngây ngô chớp chớp.

“Mở như thế nào?”

Lương Mục Xuyên nói: “Ấn vào chữ B kia một cái là được.”

“À.” Lâm Vũ Sơ ngoan ngoãn ấn một cái, cốp xe tự động mở ra.

Lương Mục Xuyên đặt tất cả mọi thứ vào cốp xe sau đó lái xe đưa Lâm Vũ Sơ đến Lâm Hồ.

Lâm Hồ Loan là khu biệt thự xa hoa nhất thành phố, là một khu hoàn cảnh rất tốt, tổng cộng chỉ có một trăm biệt thự, có tiền muốn mua cũng không mua được. Nhà tân hôn này là vợ chồng ông Lương bỏ tiền ra mua, hôm nay giao nhà. Hai vợ chồng ông cũng rất hào phóng, nhà đã lấy tên Lâm Vũ Sơ.

Mới đầu Lâm Vũ Sơ được cưng mà sợ, liên tục từ chối. Hai ông bà nói với cô không có việc gì, chỉ một căn biệt thự mà thôi. Lâm Vũ Sơ hiểu, không phải bọn họ hào phóng mà số tiền này đối với họ không đáng là bao.

Lâm Hồ Loan rất lớn, Lâm Vũ Sơ thấy phía xa xa còn có cả sân gôn. Xe đi qua một cây cầu nhỏ cuối cùng đã tới, người môi giới đã đứng ở cửa chờ, thấy hai người xuống xe đã thầm khen.

“Thật sự là một đôi trời sinh.”

“Cậu Lương, cô Lương. Hôm nay tôi đưa hai người đi thăm quan một chút căn nhà tương lai của hai người cũng thuận tiện hoàn thành hợp đồng. Hai người có thể gọi tôi là Tiểu Lý. À, đúng rồi, lúc trước ông Lương đã đến xem rồi, đưa ra một số ý kiến chúng tôi đã bàn bạc với công ty nội thất để sửa chữa. Hôm nay cô Lương xem xong nếu có kiến nghị gì thì chúng tôi sẽ bàn bạc với công ty nội thất tiếp tục sửa chữa thêm. Nhà cuối cùng là phải để ở cho thoải mái.”

Lâm Vũ Sơ có chút không chống đỡ được nhiệt tình của Tiểu  Lý. Theo bản năng nhìn bốn xung quanh hỏi: “Gần đây có gia đình nào khác sống không?”

“Có!” Tiểu Lý chỉ vào biệt thự bên cạnh, “Biệt thự kia chính là Tổng giám đốc Trình của tập đoàn Trình thị, có vợ và con ông ấy cùng ở đây. Mấy hôm trước vừa mới gặp cả nhà ba người họ đi dạo gần hồ. Cô Lương sau này cũng có thể đi dạo, cảnh rất mê người.”

Lâm Vũ Sơ gật đầu đồng ý.

Lương Mục Xuyên nắm tay cô: “Đi vào xem thôi.”

Vừa bước vào cửa Tiểu Lý đã bắt đầu không ngừng giới thiệu: “… Căn biệt thự này có bãi đỗ xe có thể đỗ hai chiếc xe, đương nhiên nếu cảm thấy không đủ, Lâm Hồ Loan còn có bãi đỗ xe riêng cho biệt thự. Theo tôi được biết mấy hôm trước cậu Lương đã mua mấy chiếc xe…”

“…Phòng bếp có cả bếp kiểu Trung Quốc và bếp kiểu Tây. Bên cạnh bàn đảo chính là bếp kiểu Trung…”

Lâm Vũ Sơ đi theo Tiểu Lý nghe cậu ta giới thiệu, trên mặt không có cảm xúc gì. Lương Mục Xuyên biết cô không có hứng thú.

Anh kéo tay cô: “Lên lầu hai xem.”

Tiểu Lý lập tức nói “Đúng vậy lầu hai có nhiều cái để ngắm hơn, phòng ngủ chính ở đó. Trong biệt thự có thiết kế thang máy và thang bộ, về sau trong nhà có người lớn tuổi lên tầng không tiện thì thang máy sẽ có tác dụng, chúng ta đi thang máy đi…”

Tiểu Lý thấy Lương Mục Xuyên và Lâm Vũ Sơ đi thang bộ, cười nói: “Ha ha, thang bộ cũng tốt, rèn luyện thể lực. Đến tầng hai, rẽ phải chính là phòng ngủ chính…”

Tiểu Lý vừa quay đầu lại thấy Lương Mục Xuyên nắm tay Lâm Vũ Sơ đi về một phía khác, vội vàng đuổi theo.

Lương Mục Xuyên dẫn Lâm Vũ Sơ đến phòng sách.

Vừa thấy phòng sách, Tiểu Lý cảm thấy hơi đau đầu. Trước đây Lương Mục Xuyên đến xem nhà ở, ý kiến duy nhất chính là sửa lại bố cục của phòng sách, không gian phải lớn, nhiều kệ sách.

Bố cục còn dễ nói, không gian lớn phải phá bỏ tường đi. Căn hộ đang làm nội thất xong lại phá tường đi xây lại một lần nữa, người môi giới như cậu ta nghe xong da đầu đều tê dại. Nhưng những người ở đây không giàu thì quý, cậu ta cũng không dám nói gì. Dù sao bọn họ cũng không quan tâm đến bao nhiêu tiền. Cuối cùng vất vả lắm mới bàn xong với công ty nội thất, phá bỏ một bức tường, thu hẹp sân phơi, mở rộng không gian gấp đôi.

Trong khi sửa chữa phòng sách, Lương Mục Xuyên tự tay làm lấy. Dù bận rộn anh vẫn dành thời gian đến đây để theo dõi tiến độ, sau đó từ Lâm Hồ Loan đến công ty giải quyết công việc.

Công nhân đang làm việc thấy Lương Mục Xuyên không ngại cực khổ chạy tới chạy lui hơi khó hiểu.

“Ông chủ, thật ra anh yêu cầu gì chúng ta đã rõ ràng, anh yên tâm chúng tôi sẽ làm đúng theo yêu cầu của anh, không cần mỗi ngày đều chạy tới chạy lui như vậy.”

Lương Mục Xuyên cười cười chỉ nói một câu: “Cô ấy thích đọc sách.”

Tiểu Lý đi vào phòng sách thấy Lương Mục Xuyên vẫn luôn nhìn theo Lâm Vũ Sơ.

So với phòng sách, Lương Mục Xuyên quan tâm đến Lâm Vũ Sơ hơn.

“Em thích không?”

“Thích.”

Lâm Vũ Sơ nhanh chóng gật đầu, vừa bước vào cửa thư phòng mắt đã sáng lên miệng há hốc.

Lương Mục Xuyên thấy cô thật sự thích trong lòng cũng vui vẻ.

Hai mặt tường trong phòng đều là giá sách, bên cạnh đó còn để một chiếc thang gỗ dùng để lấy sách trên những tầng cao của giá sách. Bàn làm việc là bàn làm việc cho hai người, máy tính một đen một trắng đã được đặt sẵn ở đó, trên bàn có hai chiếc đèn bàn. Một chiếc sô pha được đặt bên cửa sổ, ánh nắng chiều xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên sô pha rèm cửa màu trắng bay nhẹ nhàng theo gió thoạt nhìn rất ấm áp.

Trong phòng sách trải thảm Thổ Nhĩ Kỳ, có bày một chiếc bàn tròn, ghế lười, không gian rất lớn, bước vào không thấy bức bối. Cả căn phòng màu sắc không đơn điệu, lạnh lùng mà ấm áp, ngăn nắp sạch sẽ.

Lâm Vũ Sơ nhìn xong thấy đây đúng là căn phòng trong mơ của cô. Cô chỉ vào một loạt giá sách, hỏi Lương Mục Xuyên: “Đây đều là của anh sao?”

“Ừ, từ chỗ cũ của anh dọn đến đây, chỗ còn trống để em bỏ thêm vào sau này.”

Lâm Vũ Sơ ngẩng đầu nhìn những quyển sách đó, có lịch sử, chính trị, văn học, pháp luật. Hóa ra anh đọc nhiều như vậy.

Tiếu Lý lại chen vào, nói một câu: “Thật ra lúc trước cậu Lương có chút tâm tư về cái thư phòng này nên mới có phòng sách làm cô hài lòng như vậy.”

Lâm Vũ Sơ không biết Lương Mục Xuyên làm gì vì cô, càng không cho rằng Lương Mục Xuyên sẽ dành tâm tư cho cô, nghĩ căn hộ đang trang trí xong từ trước thì có gì khiến người ta phí gì tâm tư, chỉ coi như Tiểu Lý nghe lời nói tốt trước mặt chủ.

Nhưng chung quy phòng ở là nhà họ Lương họ mua.

“Cảm ơn.” Lâm Vũ Sơ nói với Lương Mục Xuyên.

Lương Mục Xuyên lộ vẻ vui sướng, giơ tay ôm eo cô: “Bảo bối, không cần khách sáo với anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK