Phòng của Lâm Vũ Sơ vẫn đặt chiếc giường đơn kia, cho dù kết hôn xong cũng chưa thay đổi. Hai người trưởng thành ngủ trên một chiếc giường đơn tất nhiên hơi chật. Nhưng Lâm Vũ Sơ cảm thấy không khác gì như đang ở Lâm Hồ Loan. Dù giường đôi rộng lớn nhưng phạm vi của cô cũng chỉ ở trong lòng của Lương Mục Xuyên.
Còn sớm, Lâm Vũ Sơ với tay lấy quyển sách để trên đầu giường. Đánh dấu trang bị Lương Mục Xuyên bỏ đi Lâm Vũ Sơ lật lật tìm trang mình đang đọc.
Tiếng lật trang sách vang lên trong căn phòng im lặng buổi sáng. Lâm Vũ Sơ thấy hình như Lương Mục Xuyên đã tỉnh quay đầu nhìn anh. Một đôi mắt còn ngái ngủ nhìn mông lung.
“Anh tỉnh rồi?”
Lương Mục Xuyên không trả lời Lâm Vũ Sơ ngược lại mở to mắt yên lặng nhìn Lâm Vũ Sơ một hồi lâu sau đó hôn cô. Đầu tiên là hôn cổ cô, sau đó hôn khắp cổ, miệng xương quai xanh… Cùng với hơi thở nặng nề của người mới tỉnh ngủ giống như một con sói đói ăn quàng.
Cả người cô bị anh kẹp giữa hai chân, d/ư/ơ/n/g v/ậ/t anh đã có phản ứng. Lâm Vũ Sơ có thể cảm nhận rõ ràng được nó qua lớp quần ngủ của anh. Sách bị cô đặt tùy ý trên đầu giường, lúc này Lâm Vũ Sơ cũng quên đánh dấu trang.
Lương Mục Xuyên nghiêng người nằm lên người Lâm Vũ Sơ. Không khí đã lên đến đỉnh điểm. Ham muốn t/ì/n/h d/ụ/c quanh quẩn xung quanh từ hơi thở của hai người. Nhìn có vẻ như sáng sớm nay không thể thoát một lần giao lưu thâm nhập sâu.
Lương Mục Xuyên hôn lên xương quai xanh của Lâm Vũ Sơ. Hai tay đã phủ lên đôi vú mà anh yêu thíc nhất tùy ý xoa bóp. Lâm Vũ Sơ giúp anh cởi áo ngủ, cả người Lương Mục Xuyên lõa lồ trong sáng sớm mùa đông.
Hơi lạnh khiến anh tỉnh hẳn ngủ, hơi thở dồn dập từ từ bình thường trở lại. Động tác xoa vú cô cũng dần dần thong thả và dừng lại. Lương Mục Xuyên giúp Lâm Vũ Sơ chỉnh lại áo ngủ sau đó nằm xuống bên cạnh cô, khắc chế dục vọng của mình nhẹ nhàng hôn hôn lên môi và mặt của Lâm Vũ Sơ.
Anh nói: “Tỉnh dậy thấy em ở bên cạnh còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.”
Trong nháy mắt biến thành hai người đắp chăn nói chuyện đơn thuần.
Lâm Vũ Sơ không đáp lại, cứ mặc cho Lương Mục Xuyên ôm cô như vậy, Bầu không khí đầy t/ì/n/h d/ụ/c vừa xong lập tức tan mất, chỉ có dấu hôn trên cổ cô có thể xác định thật sự vừa rồi bọn họ thiếu chút nữa đã lau súng cướp cò.
Im lặng đột nhiên rất dễ dàng khiến người ta nhớ đến đêm kia và sáng sớm ngày hôm sau.
Chiếc giường này vẫn chưa thay đổi, nằm trên giường vẫn là hai người bọn họ. Chỉ có ga gối trên giường đã thay đổi. Nhưng cũng không có ý nghĩa gì chỉ lừa mình dối người.
Lâm Vũ Sơ nghĩ đến mình đã từng nằm trên chiếc giường này, dưới người anh, khóc nói không thể. Nghĩ mình đã từng trên chiếc giường này ngồi dậy anh ôm cô từ phía sau gọi cô là bảo bối.
Sau này cô và anh cùng đi xem phim, cô chỉ vào bóng hai người trên mặt đất nói giống như bọn họ đang lưu luyến. Sau đó vì cô thích nhất Nữ Hoàng Đỏ trong phim Alice lạc vào xứ sở thần tiên mà anh đã tặng cô chiếc vòng cổ. Vì giá trị không cao anh còn cầu cô đừng chê. Nhưng thật sự lúc đó trong lòng cô đã rất xúc động.
Tình yêu không phải chi cao vô thượng nhưng nó rất dễ khiến người ta tha thứ cho những tổn thương mà người ta đã từng chịu đựng.
Lâm Vũ Sơ mở tay Lương Mục Xuyên ra, ngồi lên bụng Lương Mục Xuyên cúi xuống hôn anh.
“Lần này em chủ động… không liên quan đến anh.” Lâm Vũ Sơ ngồi dậy cởi nút thắt cuối cùng, từ từ cởi quần áo của mình như hình ảnh quay chậm trong phim. Đầu tiên là một cặp vú hiện ra trước mặt Lương Mục Xuyên.
Cô kéo tay Lương Mục Xuyên đặt lên vú mình.
“Lần này em muốn, anh không cho em sao?”
Lâm Vũ Sơ tha thứ khiến quân lính của Lương Mục Xuyên tan rã. Chút trần tĩnh cuối cùng sụp đổ, cuối cùng anh cũng thỏa hiệp với dục vọng. Lương Mục Xuyên ngồi dậy bú vú Lâm Vũ Sơ. Sau đó lại nằm xuống nhưng tay vẫn lưu luyến không quên.
“Bảo bối cũng có thể thử một lần tự mình làm. Cái em muốn không phải là đang bị em đè mông lên sao?”
Lâm Vũ Sơ thẹn đỏ mặt, cởi quần của hai người sau đó cảm thấy lạ sao trước đó Lương Mục Xuyên có thể cởi quần áo của hai người thong thả như vậy.
Cô đỡ d/ư/ơ/n/g v/ậ/t của anh từ từ ngồi xuống, từ từ cảm nhận nó. Vì chưa vận động mạnh nên Lương Mục Xuyên sợ Lâm Vũ Sơ lạnh lấy chăn trùm lên người cô.
Lâm Vũ Sơ vất vả lắm mới cho d/ư/ơ/n/g v/ậ/t anh vào hết, cuối cùng cắm vào sâu nhất ngồi trên người Lương Mục Xuyên không biết làm thế nào nên lập tức cảm thấy xấu hổ. Cô nằm úp xuống ngực Lương Mục Xuyên, tùy hứng nói: “Em không muốn động.”
Lương Mục Xuyên ôm cô nhẹ nhàng hôn lên mặt lên tóc cô, nhẹ nhàng giống như sóng biển sau đó mới đến sóng thần.
Anh mặc kệ cô tùy hứng.
Lương Mục Xuyên ôm Lâm Vũ Sơ ngồi dậy, dùng lực ở eo khiến Lâm Vũ Sơ đột nhiên không kịp đề phòng. Dù cô đã cắm vào sâu nhưng anh vẫn đâm sâu hơn khiến Lâm Vũ Sơ thiếu chút nữa không chịu nổi. Cô kêu “a” một tiếng.
“Ba mẹ sẽ nghe thấy đó.” Lương Mục Xuyên cố ý nhắc nhở bên tai cô. Kết quả Lâm Vũ Sơ cũng không kiềm lòng được rướn người khiến anh kêu rên lên một tiếng.
Chiếc giường không ngừng đong đưa, tiếng kẽo kẹt như sắp bãi công.
“Nhẹ chút… ưm, nhẹ thôi mà…” Lâm Vũ Sơ cắn bả vai Lương Mục Xuyên cố gắng khắc chế chính mình. Cô đã nghe thấy tiếng ba mẹ dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt. Lương Mục Xuyên ôm lưng cô hai người dán chặt vào nhau ngồi trên giường đong đưa rất có quy luật. Một bộ ngực mềm mại, một bộ ngực cứng rắn. Hai đầu v* thi thoảng chạm vào nhau khiến hai người cảm giác như điện giật.
Sợ ba mẹ đột nhiên gọi cửa thấp thỏm sợ ba mẹ sẽ phát hiện như sáng sớm hôm đó. Lâm Vũ Sơ lo lắng đề phòng đến tận lúc Lương Mục Xuyên sắp kết thúc.
Cô bị Lương Mục Xuyên đặt nằm xuống, đầu để phía đuôi giường. Sắp kết thúc động tác càng lúc càng mạnh mẽ. Lâm Vũ Sơ che miệng ngăn những tiếng kêu sắp bay ra khỏi miệng.
Ngay khi đầu cô sắp chạm thành giường thì Lương Mục Xuyên rút ra, va chạm vài cái với cô cảm thấy chưa đã nên đã kéo tay cô tay cầm tay nắm d/ư/ơ/n/g v/ậ/t vuốt ve. Cuối cùng tinh dịch đặc sệt của anh bắn lên bụng Lâm Vũ Sơ, hơi thở của hai người cũng dồn dập.
Lương Mục Xuyên rút tờ giấy giúp Lâm Vũ Sơ lau sạch sau đó nằm xuống bên cạnh cô, kéo chăn che đi cơ thể trần trụi của hai người.
Dư vị cao trào còn quanh quẩn chung quanh hai người, tiếng thở dồn dập đan xen lẫn nhau rồi dần dần bình thường trở lại khi tia nắng đầu tiên xuất hiện.
Bọn họ nghe thấy tiếng Từ Tĩnh Văn chuẩn bị đồ ăn trong bếp. Dưới tầng là tiếng người bán rong và người mua, tiếng người trong khu nhà đi làm chào hỏi nhau.
Lâm Vũ Sơ nhìn trần nhà suy nghĩ vu vơ, cô nghĩ đến quyển sách mình vừa đọc gần đây “Tình nhân” của Margaret.
Cô nhớ rõ trong đó có một đoạn rất chính xác cho lúc này
“Chiếc giường này và thành phố kia, còn cả chiếc ô cửa chớp, bức rèm này. Không có gì kiên cố lại ngăn cách chúng ta với người khác. Bọn họ không biết chúng ta tồn tại. Chúng ta, chúng ta có thể phát hiện thứ gì của bọn họ, tiếng động họ gây ra, tiếng họ nói chuyện, toàn bộ âm thanh toàn bộ hoạt động giống như tiếng còi hơi, khàn cả giọng bi ai kéo lên n không ai đáp lại.”
Đoạn cuối nghe rất buồn, là ám chỉ cuối tiểu thuyết hai người chia tay.
Lâm Vũ Sơ chuyển ánh mắt từ trần nhà sang Lương Mục Xuyên, đột nhiên hơi xúc động hỏi: “Chúng ta có bao giờ bị bắt phải chia tay không?”
Vốn còn chìm đắm trong sóng chiều của t/ì/n/h d/ụ/c, Lương Mục Xuyên nghe Lâm Vũ Sơ nói xong lập tức trở nên vừa nghiêm túc vừa lo lắng.
“Chết cũng không xa nhau.” Giống như ngày thường anh vẫn nói, “Anh tuyệt đối sẽ không ly hôn với em.”
Bỗng khiến cô cảm thấy tin tưởng, Lâm Vũ Sơ mỉm cười. Cô thầm nghĩ, nếu bảo cô viết một cuốn tự truyện mang tính tiểu thuyết, đoạn cuối có lẽ cô sẽ viết:
“Giống như tiếng của loài ong có những sống động nho nhỏ và mùi hương hoa đáp lại. Âm thanh và mùi hương cùng nhau dung nhập vào nắng sớm.”
Lâm Vũ Sơ suy nghĩ một hồi, vẫn chưa cảm thấy hài lòng với câu này. Viết văn một câu chữ cân nhắc ba bốn lần cũng rất bình thường. Cái duy nhất cô có thể xác định lúc này chính là tên quyển sách.
Lâm Vũ Sơ nghĩ cô sẽ đặt tên quyển sách là “Người tình.”