Lương Mục Xuyên vào thẳng vấn đề: “Hai giờ sáng cô gọi điện cho tôi?”
“Đúng.” Dương Tư Tư không dám nhìn Lương Mục Xuyên cúi đầu nhìn xuống bàn.
Lương Mục Xuyên cầm di động trong tay ngón tay di chuyển trên màn hình điện thoại di động, một lát sau điện thoại di động trong túi Dương Tư Tư vang lên. Cô ta vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra cúp máy, lo lắng hoảng loạn nhìn Lương Mục Xuyên một cái sau đó lại cúi đầu. Điện thoại di động của Lương Mục Xuyên cũng hiển thị đã bị từ chối cuộc gọi.
Thật sự là cô ta.
“Nói cho tôi lý do cô gọi cuộc điện thoại này.”
Dương Tư Tư cúi đầu không dám nói gì.
Lương Mục Xuyên càng nhăn mặt hơn, mắt đã chạm đến mức nhẫn nại cuối cùng, Lâm Vũ Sơ kéo tay áo anh, “Anh còn nhớ khi đến đây có một quán trà sữa rất nhiều người đang xếp hàng mua không? Anh cũng mua cho em một ly được không? Nhiều người xếp hàng như vậy chắc chắn là uống rất ngon.”
Lương Mục Xuyên đặt tay mình lên tay mà Lâm Vũ Sơ đang kéo tay áo mình, “Được, chờ anh một lát.”
Nắm chặt tay Lâm Vũ Sơ một lát rồi mới buông ra rời khỏi phòng.
Lâm Vũ Sơ nói với Dương Tư Tư: “Anh ấy đã đi, cô nói đi.”
Dương Tư Tư cảnh giác nhìn ra phía ngoài.
Lâm Vũ Sơ nói: “Anh ấy đã đồng ý đi mua trà sữa cho tôi, sẽ thật sự ra ngoài mua. Bây giờ trong phòng chỉ có hai chúng ta, cô không cần lo lắng. Cuộc điện thoại cô gọi kia là tôi nhận, cố ý nói một vài lời khiến tôi hiểu lầm, cô không nghĩ đến việc người nhận là Lương Mục Xuyên sao?”
“Nghe giọng nói.” Dương Tư Tư cuối cùng lên tiếng.
“Cái gì?”
Nghe giọng người nhận điện thoại, một tiếng “alo” nếu là giọng nam sẽ trực tiếp cúp máy.
Nếu Lương Mục Xuyên thật sự ngoại tình không muốn cho cô biết, nghe thấy Lâm Vũ Sơ nghe điện thoại sẽ trực tiếp cúp máy. Cho nên Dương Tư Tư lên tiếng nói khi có người nhận điện thoại đã là sơ hở.
“Vì sao làm như vậy?”
“Tôi không cam lòng.”
Lâm Vũ Sơ nhìn Dương Tư Tư không định nói gì chờ cô ta tiếp tục: “Những phim truyền hình và điện ảnh mà công ty Tinh Duyệt sản xuất đều là xuất sắc. Diễn viên mà công ty ký hợp đồng có thể nổi tiếng, đi ra quốc tế. Trong nghề không ai không muốn đến Tinh Duyệt. Tôi đã rất vất vả để mình có được cơ hội, ký hợp đồng với Tinh Duyệt. nhưng chỉ vì một câu của anh ta…. Anh ta không vui, tất cả mọi nỗ lực của tôi đều uổng phí, bị hủy hợp đồng. Trong giới đều nói tôi chọc phải nhân vật lớn nào đó, không ai dám tìm tôi đóng phim. Hiện giờ tôi trở thành gái gọi tùy thời gọi đến câu lạc bộ Thiên Tinh làm vui lòng cậu Mạnh, có khi anh ta vui có thể cho thêm nhiều chút tiền boa.”
Lâm Vũ Sơ nhớ đến video vừa rồi không cẩn thận nhìn thấy trong Ipad của Mạnh Luân, Dương Tư Tư cúi người giữa hai chân của Mạnh Luân, kỹ thuật rất thành thạo, hơi có chút nghi ngờ.
“Cô nói đã nỗ lực và trả giá để được ký hợp đồng với Tinh Duyệt, ‘nỗ lực’ này là…”
Dương Tư Tư nhìn Lâm Vũ Sơ, chút bất kham kia trong phút chốc bị chọc phá, hơi bực bội nhưng rất nhanh sau đó không đánh đã khai: “Trong giới này chính là như vậy. Người khác có thể, tại sao tôi lại không thể. Tôi cũng đã từng để diễn tốt một vai diễn người chết, ngâm người trong nước lạnh giữa mùa đông ba tiếng đồng hồ. Rồi diễn phim có cảnh cháy nổ, bị mảnh đạn khiến cho bị thương. Nhưng bị người khác ngủ lại không giống vậy, có thể không cần diễn những vai diễn vừa mệt vừa không đáng nhắc đến, có thể diễn nữ chính. Không ai không muốn làm diễn viên chính. Tôi không ngủ với người khác thì vẫn có người khác, tôi tội gì không ngủ.”
Ngủ với một nhà làm phim của Tinh Duyệt xong Dương Tư Tư mới ký hợp đồng với Tinh Duyệt.
Ngày đó Chu Lâm gọi điện thoại bảo cô ta đến câu lạc bộ Thiên Tinh, biết người mình đến gặp là Lương Mục Xuyên cô đã vui vẻ biết bao nhiêu. Lãnh đạo cấp cao của Tinh Duyệt, nếu thành công cô ta có thể thoát khỏi cuộc sống trước đây.
Những người đến câu lạc bộ Thiên Tinh đều là cùng một loại, ở ngoài thì lạnh lùng tao nhã nhưng trong lòng đã rõ từ trong ra ngoài những người phụ nữ đứng trước mặt mình. Khi cô ta nghe Mạnh Luân bảo châm thuốc cho Lương Mục Xuyên, vừa mới đi đến gần Lương Mục Xuyên đã bị anh bảo cô ta cách xa anh một chút.
Kẻ có tiền muốn từ chối dùng chút kỹ xảo mà thôi. Anh nói anh đã kết hôn.
“Vậy sao tổng giám đốc Lương còn đến đây?” Kết hôn xong còn đến đây, còn không phải muốn trải nghiệm tình thú bên ngoài một chút sao? Nhưng khi Mạnh Luân bảo cô ta cách xa Lương Mục Xuyên một chút, Dương Tư Tư đã hiểu không phải ai cũng giống như Mạnh Luân. Nhưng Lương Mục Xuyên dựa vào cái gì một câu nói phá hỏng cả tương lai của cô ta. Dù sao cô ta cũng chỉ nói sai một câu mà thôi. Dựa vào cái gì, Dương Tư Tư thật sự không cam lòng. Cô ta luôn muốn trả thù.
Tối hôm qua Lương Mục Xuyên và Mạnh Luân bàn công chuyện ở câu lạc bộ Thiên Tinh. Lương Mục Xuyên muốn nhanh giải quyết xong công việc Mạnh Luân hỏi anh sao vội vàng như vậy Lương Mục Xuyên nhẹ nhàng cười nói muốn nhanh chóng về nhà với vợ.
Một người hủy hoại tương lai của mình lại sống hạnh phúc như vậy, cô ta phải hủy hoại hạnh phúc của anh.
Lâm Vũ Sơ nhìn Dương Tư Tư dần dần không kiểm soát được cảm xúc, im lặng hồi lâu để cô ta bình tĩnh lại một chút rồi mới lên tiếng: “Như cô không phải là nỗ lực mà là đắm chìm trong trụy lạc.”
“Cô chưa từng chịu khổ đúng không? Cho nên mới nói đàng hoàng như vậy. Tôi thật sự không muốn chịu khổ nữa. Không phải mọi người đều có số may mắn như nhau. Có thể kết hôn với người như Lương Mục Xuyên chắc chắn cô chưa từng chịu khổ, nên mới nói nhẹ nhàng như vậy. Tôi cảm thấy mình không hề sai, sai là những người cao cao tại thượng như bọn cô, một câu có thể hủy hoại cuộc sống của người khác.” Dương Tư Tư càng nói càng kích động, nhìn Lâm Vũ Sơ khí chất không nhiễm chút bụi trần, càng làm cô ta trở nên dơ bẩn. Từ khi nhìn thấy Lâm Vũ Sơ, cô ta đã cảm thấy tự ti.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Dương Tư Tư đột nhiên quỳ gối bên cạnh Lâm Vũ Sơ
Lâm Vũ Sơ kinh ngạc: “Cô định làm gì vậy?”
“Cầu xin cô bảo tổng giám đốc Lương tha cho tôi. Chuyện này tổng giám đốc Lương biết là tôi làm, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi. Chỉ sợ sau này ngay cả Thiên Tinh tôi cũng không thể đi vào. Nếu thật sự như vậy tôi sẽ không còn đường sống. Cầu xin cô bảo tổng giám đốc Lương buông tha cho tôi.”
Lâm Vũ Sơ im lặng, vừa rồi cô ta đánh trả còn nói cô mới là người sai, giờ chớp mắt đã thành người vô tội quỳ xuống cầu tình với người “làm sai”. Sự châm chọc như vậy có thể so với “Chàng ngốc” của Dostoevsky.
Tiếng bước chân ngừng lại có người lên tiếng, “Cậu Mạnh.”
Là Mạnh Luân ở bên ngoài, Lương Mục Xuyên còn chưa trở lại.
Dương Tư Tư xấu hổ vì mình vì cầu tình mà cố ý rơi nước mắt.
Lương Mục Xuyên trở về trong phòng chỉ còn một mình Lâm Vũ Sơ.
“Em bảo cô ta về trước rồi.”
“Ừ!” Lương Mục Xuyên không quan tâm gì đến Dương Tư Tư. Anh lấy trà sữa anh xếp hàng rất lâu mới mua được ra, nói: “Đây là hai vị ngon nhất của cửa hàng đó.”
“Anh tha cho cô ta được không?” Lâm Vũ Sơ nói với Lương Mục Xuyên.
“Vậy em tin tưởng anh sao?” Lương Mục Xuyên ngồi xuống bên cạnh Lâm Vũ Sơ.
“Ừ.” Nhìn vào mắt Lương Mục Xuyên, Lâm Vũ Sơ không kiên trì được vài giây vội vàng quay đi.
Lương Mục Xuyên cười, nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt của Lâm Vũ Sơ, “Sao lâu như vậy mà mắt vẫn hồng hồng?”
Lúc này Lâm Vũ Sơ mới nghĩ lại khi đó mình khóc mất mặt biết bao nhiêu, cô gục đầu vào ngực Lương Mục Xuyên, giọng khàn khàn nói: “Chúng ta về nhà đi.”
“Vậy đó là sự thật?”
“Cái gì sự thật?”
“Em nói em thích anh!”
“Thật sự… mau về nhà đi.”