• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Vũ Sơ căn bản không tham gia các bữa tiệc, Lương Mục Xuyên nói cô làm vợ anh không cần lo lắng xã giao gì cả. Nói thì nói như thế nhưng vẫn không thể yên tâm thoải mái đứng phía sau anh hưởng thụ sở thích riêng của mình.

Có đôi khi nhìn tin tức trên mạng, một ai đó dẫn vợ tham gia các trường hợp trước công chúng, vợ nhận phỏng vấn bảo vệ chồng mình… khiến Lâm Vũ Sơ rất hâm mộ. Cô cũng muốn làm chút gì đó cho Lương Mục Xuyên.

Bởi vậy khi Lương Mục Xuyên mời cô tham gia bữa tiệc với anh Lâm Vũ Sơ không do dự đồng ý luôn.

Lương Mục Xuyên cười hỏi: “Sao không hỏi là bữa tiệc gì đã đồng ý nhanh như vậy?”

“Tham gia những trường hợp quan trọng với chồng mình là việc hiển nhiên không phải sao?”

Lương Mục Xuyên nhịn không được nhéo nhéo mặt cô.

Lương Mục Xuyên nói với Lâm Vũ Sơ mấy hôm trước nhà nước ban hành chính sách mới, cũng có những dự án mới kèm theo. Không có công ty nào không muốn tham gia các dự án của nhà nước.

Những tập đoàn lớn như Lương Nguyên là tình thế bắt buộc, đồng thời cũng cần hợp tác với các công ty ở các lĩnh vực khác. Hôm nay chính là cơ hội để lãnh đạo các công ty trao đổi với nhau.

Lâm Vũ Sơ cũng không hỏi bữa tiệc do ai tổ chức, cô chỉ chú ý Lương Mục Xuyên nói bữa tiệc có cả giới chính trị. Cho nên khi chọn trang phục Lâm Vũ Sơ lựa chọn rất nhiều hết bộ này đến bộ khác.

Lương Mục Xuyên kéo cô ngồi xuống, “Bảo bối, bộ em đang mặc cũng đẹp lắm rồi, không cần thử nữa.”

“Nhưng… nhưng em không muốn làm anh mất mặt.”

Lương Mục Xuyên dịu dàng cười nói: “Không, thật ra anh rất vui vì em đã đồng ý tham gia bữa tiệc với anh.”

Buổi tối, Tiểu Trương lái xe đưa Lương Mục Xuyên và Lâm Vũ Sơ đến một nhà hàng.

Hệ thống lò sưởi trong xe mở to nhưng Lương Mục Xuyên vẫn cầm theo chiếc chăn mỏng đặt trên đùi Lâm Vũ Sơ. Phụ nữ thường hay mặc mỏng manh, lại đang mùa đông Lương Mục Xuyên sợ Lâm Vũ Sơ bị cảm.

Đến nhà hàng, Lương Mục Xuyên nắm tay Lâm Vũ Sơ xuống xe đi vào. Bên cạnh bọn họ cũng có một đôi mới đến.

Lâm Vũ Sơ biết bạn gái của người đàn ông kia. Lộ Y, một nghiên cứu sinh mà ba cô từng hướng dẫn. Quan hệ giữa Lâm Vũ Sơ và Lộ Y rất tốt.

Khi Lâm Vũ Sơ học cấp ba, Lộ Y thường phụ đạo cho cô một số bài tập.

“Chị Lộ Y.” Lâm Vũ Sơ vui vẻ chào cô ấy.

“…Vũ Sơ.” Trên mặt Lộ Y hiện ra một chút bối rối, tay đang khoác tay người đàn ông đang muốn thu lại, người đàn ông nhận thấy động tác của cô ấy, ngược lại còn kẹp chặt khuỷu tay.

Lộ Y mất tự nhiên cười cười, “Lâu rồi không gặp em.”

“Đúng vậy, ba em thi thoảng cũng nhắc chị lâu rồi không liên lạc với ông ấy.”

“Em nói với thầy là tết chị nhất định sẽ đến nhà chơi.”

“Nhất định em sẽ nhắn lại.”

Lúc này Lương Mục Xuyên mới hỏi: “Hai người quen nhau?”

Lâm Vũ Sơ nói: “Lộ Y là học trò của ba em.”

Lương Mục Xuyên nhìn Lộ Y gật đầu một chút sau đó chào hỏi với người đàn ông kia.

“Cục trưởng Phùng.”

“Xin chào tổng giám đốc Lương.”

Hai người bắt tay nhau.

Lương Mục Xuyên chỉ vào Lâm Vũ Sơ và giới thiệu với Phùng Dặc: “Đây là vợ tôi.”

Sau đó lại nói với Lâm Vũ Sơ: “Đây là phó cục trưởng Cục thuế.”

Phùng Dặc lịch sự đưa tay ra bắt tay với Lâm Vũ Sơ.

Phó cục trưởng cục thuế nghe ra nghĩ phải là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi bụng phệ. Nhưng Phùng Dặc lại có dáng người cao ráo, thành thục điềm đạm cùng lắm chỉ hơn Lương Mục Xuyên mấy tuổi.

Bốn người cùng đi vào sảnh tiệc, một người nổi tiếng trong giới kinh doanh, một người nổi tiếng trong chính giới bước vào trong. Từng người bị những người quen vây lại, bất tri bất giác Lâm Vũ Sơ và Lương Mục Xuyên cũng đi cách xa Phùng Dặc và Lộ Y.

Lâm Vũ Sơ nhìn về phía Lộ Y, cô ấy giống như thay đổi một gương mặt khác, trò chuyện vui vẻ với những người xa lạ tùy tiện đến chào hỏi. Thậm chí còn giúp Phùng Dặc uống đỡ vài chén rượu. Người từng chen chúc ở quán nướng cùng cô, uống một chút bia có thể đỏ mặt như Lộ Y không biết tửu lượng tốt như vậy từ khi nào.

Lâm Vũ Sơ quay đầu lại nghe Lương Mục Xuyên giới thiệu mình cho một người.

“Đây là vợ tôi.”

“Xin chào.” Lâm Vũ Sơ cười đáp. Cô không thể thành thạo như Lộ Y, ít nhất cũng phải thoải mái làm tốt danh hiệu vợ của Lương Mục Xuyên.

Rất nhiều người quen đến kính rượu, Lâm Vũ Sơ lại không uống được rượu nên Lương Mục Xuyên bảo vệ cô rất tốt.

Buổi tiệc diễn ra được một nửa, Lộ Y một mình đi về phía Lâm Vũ Sơ.

“Để tôi chăm sóc cô ấy cho.” Lộ Y nói với Lương Mục Xuyên.

Lương Mục Xuyên hơi gật đầu với Lộ Y, sau đó nói với Lâm Vũ Sơ: “Chờ một chút là có thể về.”

“Vâng.” Lâm Vũ Sơ nhìn Lương Mục Xuyên đi về phía Phùng Dặc.

Phùng Dặc cũng nhìn về phía bên này như đang đợi Lương Mục Xuyên đi về bên đó. Cũng như đang chú ý đến Lộ Y.

Lộ Y nói với Lâm Vũ Sơ: “Anh ta rất yêu em.”

Lâm Vũ Sơ cúi đầu cười cười đột nhiên nghĩ đến cái gì đó mà hỏi Lộ Y: “Cục trưởng Phùng là bạn trai của chị Lộ phải không?”

Lộ Y nhìn Lâm Vũ Sơ đột nhiên muốn tránh mắt cô, lắc ly rượu trong tay một hồi lâu mới nói: “Không phải.”

Lâm Vũ Sơ cảm thấy có chút đáng tiếc, Phùng Dặc trẻ tuổi đầy hứa hẹn, bề ngoài phong độ thật sự rất xứng đôi với Lộ Y.

“Gặp hai người ở cửa sảnh tiệc, em còn thấy hai người rất xứng đôi.”

Lộ Y cười, một nụ cười không phải từ tâm: “Người như bọn họ chọn đối tượng thích hợp không chỉ nhìn bên ngoài, còn xem bằng cấp, năng lực, quan trọng hơn là gia cảnh có giúp gì cho tương lai của họ không.”

Lâm Vũ Sơ nhìn về phía sau Phùng Dặc thường thường đưa mắt nhìn Lộ Y, rất giống ánh mắt mà Lương Mục Xuyên thường nhìn cô.

“Có lẽ, anh ta không thèm để ý đến những chuyện này thì sao. Giống như Lương Mục Xuyên, em cũng không có gì để giúp anh ấy nhưng anh ấy cũng không cần. Chỉ cần người ta yêu chị sẽ không để ý đến những chuyện này. ”

Lộ Y hơi mím môi, ánh mắt nhìn về phía xa giơ giơ ly rượu về một phía, “Thấy người đàn ông đeo cà vạt đỏ bụng phệ kia không? Ông ta là giám đốc công ty Xa Đạt. Đứng bên cạnh ông ta là vợ mới cưới, khoảng một tháng trước thì cô gái này vẫn còn người tình mà ông ta bao nuôi. Vợ cũ của Ngô Huy hình như là cô của Lương Mục Xuyên.”

Lộ Y vòng sang một hướng khác, “… Thấy người đàn ông luôn nắm tay vợ mình kia không? Nhìn vẻ ngoài là vợ chồng hạnh phúc nhưng thực tế đã sắp ly hôn, tài sản đã chia xong rồi, hiện giờ chờ công ty đưa ra thị trường xong là ngả bài. Người đàn ông kia bao nuôi tình nhân ở bốn thành phố đều có nhà riêng ở đó. Cũng không biết có bao nhiêu đứa con…”

“Em không hỏi chị tại sao không phải bạn gái của Phùng Dặc mà cùng anh ta đến tham gia bữa tiệc này sao? Có lẽ em đã đoán được, chị cũng như vậy, là tình nhân của anh ta.”

Lâm Vũ Sơ nghe Lộ Y nói cô không nói nên lời. Cô không biết cái gì cả, chỉ biết ở trong thế giới của mình. Dùng những gì cô đọc được trong sách căn bản không thể hiểu được thế giới này.

Lộ Y vô tình nói với Lâm Vũ Sơ: “Hạn sử dụng của lời hứa hẹn của những người đàn ông chỉ có giá trị nháy mắt khi anh ta nói. Lương Mục Xuyên bây giờ thật sự là yêu em, nhưng em có thể đảm bảo anh ta sau này vẫn vậy không?”

“Vũ Sơ, em được bảo vệ tốt quá. Trong thế giới này rất khó có tình yêu thật sự. Cái gì mà chỉ cần anh ta yêu em, sẽ không để ý đến những chuyện này, chỉ là trò cười thôi.”

“… Em.” Lâm Vũ Sơ định lên tiếng, cô cảm thấy mình nói sai định xin lỗi.

Dần dần có khách rời đi, Lộ Y theo bản năng nhìn về phía Phùng Dặc, Phùng Dặc cũng nhìn về phía cô ấy sau đó nâng tay nhìn đồng hồ. Động tác này là ý bảo Lộ Y rằng cần phải đi.

“Vũ Sơ, không phải ai cũng có thể may mắn như em. Dùng may mắn của em đối đãi với người khác là một sự tàn nhẫn đối với người khác.” Lộ Y nói xong câu này rồi rời đi.

Khi Lương Mục Xuyên đi tới Lâm Vũ Sơ đang đứng xuất thần tại chỗ.

“Bảo bối. Chúng ta có thể đi rồi, bây giờ bên ngoài trời đang mưa, em cẩn thận bị cảm lạnh.”

Lương Mục Xuyên cởi áo khoác khoác lên người Lâm Vũ Sơ.

Tiểu Trương mang ô đến cho bọn họ, Lâm Mục Xuyên nghiêng ô sang phía Lâm Vũ Sơ nhiều hơn, mình bị mưa ướt nửa người.

Xe vừa chạy không bao lâu Lâm Vũ Sơ nhớ ra mình quên túi, “Không sao, anh đi lấy giúp em, em để túi ở đâu?”

Lương Mục Xuyên dặn Lâm Vũ Sơ ở trong xe để một mình anh quay lại sảnh tiệc.

Mưa càng lúc càng lớn, khi Lương Mục Xuyên trở lại xe thì quần áo đều đã ướt hết.

Lâm Vũ Sơ vội vàng trả áo khoác cho anh, cũng đưa chăn mỏng cho anh.

Lương Mục Xuyên cười nói với Lâm Vũ Sơ: “Không sao.”

Lâm Vũ Sơ xoa xoa bàn tay to của Lương Mục Xuyên, tay anh lạnh và ướt, “Sẽ bị cảm.”

“Không sao, tố chất cơ thể anh em rõ ràng nhất, sẽ không dễ bị cảm như vậy.”

Về đến Lâm Hồ Loan, Lâm Vũ Sơ muốn Lương Mục Xuyên cởi quần áo ướt vào phòng tắm tắm nước nóng. Nhưng Lương Mục Xuyên lại không vội Lâm Vũ Sơ vội đến mức giúp anh cởi.

Chủ động cởi quần áo của anh, Lương Mục Xuyên còn rất vui nhưng lại thấy tâm trạng của Lâm Vũ Sơ không thích hợp.

“Bảo bối, làm sao vậy?” Sao nhìn cô giống như sắp khóc. Lương Mục Xuyên ôm eo Lâm Vũ Sơ mặc cô cởi đồ cho mình.

Lâm Vũ Sơ cởi áo sơ mi của Lương Mục Xuyên quần áo anh ướt sũng dán vào da. Cuối cùng cô không nhịn được bắt đầu khóc.

“Vì em quên túi nên mới làm anh bị ướt như vậy.”

Lương Mục Xuyên nhịn không được cười nói, “Bảo bối, chồng giúp vợ lấy túi là việc hiển nhiên, có gì phải áy náy.”

“Công việc của anh em không giúp được gì, cùng anh tham gia tiệc tối cũng không giúp anh chắn rượu ngược lại anh còn phải che chở cho em.”

Lương Mục Xuyên cười lau nước mắt cho Lâm Vũ Sơ, “Anh không cần một người vợ giúp anh trong sự nghiệp hay chắn rượu giúp anh trong tiệc rượu. Anh chỉ cần bảo bối của anh.”

Lương Mục Xuyên hôn hôn lên mắt của Lâm Vũ Sơ.

“Có phải anh cảm thấy em thật sự vô dụng còn làm ra vẻ? Công việc anh bận như vậy em còn bắt anh hẹn hò với em, còn bảo anh phải cầu hôn.”

Lương Mục Xuyên ý thức được mọi chuyện có vẻ không hợp lý.

“Hôm nay em sao vậy? Có phải Lộ Y nói gì với em không?”

Lâm Vũ Sơ lắc lắc đầu: “Anh sẽ yêu em bao lâu?”

Lương Mục Xuyên ôm chặt cô, “Sống bao lâu sẽ yêu em bằng đó. Anh rất thích hẹn hò với anh cũng rất vui khi em bảo anh cầu hôn em. Anh không hề cảm thấy bảo bối của anh làm ra vẻ. Anh chỉ thấy em rất coi trọng tình cảm của chúng ta. Mỗi lời em nói anh đều ghi nhớ, anh cũng không cảm thấy bảo bối vô dụng, em đã dạy anh yêu một người phải làm thế nào.”

Lâm Vũ Sơ hít hít mũi lau lau nước mắt.

“Thật thế sao?”

“Thật.”

“Mục Xuyên, cảm ơn anh.”

“Thật sự muốn cảm ơn thì tắm cùng anh?”

Lâm Vũ Sơ ngẩng đầu nhìn Lương Mục Xuyên sau đó lại vội cúi đầu.

Tiếng cô đáp rất nhỏ nhưng đứng gần như vậy Lương Mục Xuyên vẫn nghe rất rõ.

“Vâng.”

Sau một tiếng trả lời đó, Lâm Vũ Sơ bị Lương Mục Xuyên bế vào phòng tắm. Bị Lương Mục Xuyên cởi hết quần áo, Lâm Vũ Sơ mới nhớ đến giãy giụa muốn tẩy trang.

Lương Mục Xuyên nói: “Tắm xong rồi tẩy trang.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK