Lương Mục Xuyên phản ứng rất lớn và anh được chẩn đoán là mắc hội chứng nghén thay.
Từ Tĩnh Văn hầm canh cho Lâm Vũ Sơ, Lương Mục Xuyên ngồi uống với Lâm Vũ Sơ.
Lâm Vũ Sơ uống một ngụm cảm thấy rất ngon, Lương Mục Xuyên chưa uống chút nào đã cảm thấy buồn nôn. Anh đưa tay lên miệng nhịn không được vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Từ Tĩnh Văn nhìn thoáng qua nói với Lâm Vũ Sơ, “Cậu ta nghén thay con.”
Lâm Vũ Sơ cười buông thìa đi vào nhà vệ sinh xem Lương Mục Xuyên ra sao.
“Anh không sao chứ?” Lâm Vũ Sơ cầm khăn giấy đưa cho Lương Mục Xuyên lau miệng. Lương Mục Xuyên vẫn chống tay trên bồn rửa mặt.
Lâm Vũ Sơ nói “Bác sĩ nói qua mấy tháng đầu sẽ khá hơn.”
Những lời này đáng lẽ phải là Lương Mục Xuyên nói với Lâm Vũ Sơ mới đúng.
“Không sao đâu, em không phải chịu là tốt rồi.”
Lương Mục Xuyên cho rằng ở gần Lâm Vũ Sơ mình mới có phản ứng không ngờ đến công ty cũng có phản ứng. Một lãnh đạo đang báo cáo đột nhiên Lương Mục Xuyên cảm thấy buồn nôn. Cho dù Lương Mục Xuyên dùng tay bịt miệng nén được cơn buồn nôn nhưng vẫn khiến vị lãnh đạo kia quan tâm.
Báo cáo của y thức đêm để hoàn thành đáng ghê tởm như vậy sao?
Lương Mục Xuyên cũng thấy vị lãnh đạo này như vậy đành phải giải thích, “Vợ tôi mới mang thai.”
Vị lãnh đạo này càng thấy tổn thương hơn. Vợ mang thai cậu muốn nôn làm gì. Lãnh đạo dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía báo cáo của mình.
Quay trở lại văn phòng Lương Mục Xuyên mệt mỏi nằm dựa ra ghế. Thật sự không được anh đành phải cho mình nghỉ thai sản.
Buổi tối Lâm Vũ Sơ không về Lâm Hồ Loan mà ở lại nhà họ Lâm, Lương Mục Xuyên cũng ở lại cùng cô.
Cho dù Lâm Vũ Sơ đã nói với Lâm Văn Trung mình muốn có con với Lương Mục Xuyên nhưng từ khi biết Lâm Vũ Sơ mang thai xong sắc mặt của Lâm Văn Trung đối với Lương Mục Xuyên kém đi rất nhiều.
Đêm nay Lâm Văn Trung phá lệ muốn uống với Lương Mục Xuyên vài chén.
Lương Mục Xuyên có chút do dự.
Lâm Văn Trung “a” một câu rồi nói với anh: “Cậu nôn thì nôn nhưng đứa bé không phải thật sự trong bụng cậu, cậu sợ cái gì.”
Lương Mục Xuyên đánh phải uống rượu cùng cha vợ.
Uống mấy ly xong Lâm Văn Trung bắt đầu có men say. Ông nói: “Con của Vũ Sơ sau này nhất định sẽ rất ngoan… bởi vì Vũ Sơ của chúng tôi khi còn nhỏ đã rất ngoan.”
Lâm Vũ Sơ có chút xúc động, nhẹ giọng khuyên: “Ba, ba uống ít một chút.”
Lâm Văn Trung tiếp tục nói: “Khi Vũ Sơ còn nhỏ, tôi và mẹ nó đều bận, không phải lên lớp thì là đi họp, không phải đi họp ở học viện thì trường học. Tham gia rất nhiều các cuộc họp, hội nghị, căn bản không có thời gian chăm sóc nó. Nhưng tôi và mẹ nó lại không muốn đưa nó đến nhà bà ngoại…”
“Đành mang nó đi theo đến các cuộc họp, hội nghị, nói rằng ba phải đi họp ngoan ngoãn ngồi đây chờ ba. Thật ra sao tôi có thể yên tâm được, thường nhờ bảo vệ chăm sóc. Khi đó tất cả thuốc có đều để đưa cho bảo vệ.”
“Vũ Sơ mỗi lần đều cầm một quyển sách đến đó để đọc. Khi đó nó mới học tiểu học, còn chưa nhận hết mặt chữ. Tôi hỏi nó có được được hết chữ không nó nói nó mang theo từ điển.” Nói đến đây Lâm Văn Trung cười, trong mắt ngân ngấn lệ.
Từ Tĩnh Văn nhìn Lâm Văn Trung rót đầy ly của mình cũng không khuyên can.
Lâm Vũ Sơ không biết hóa ra ba mình nhớ rõ những chuyện lúc còn nhỏ của cô như vậy trong lòng cũng xúc động nói không nên lời. Cô nhìn về phía Lương Mục Xuyên thấy anh đang lắng nghe rất nghiêm túc.
“Họp xong tôi hỏi nói sách viết gì. Ban đầu chỉ là giải thích không rõ ràng lắm, sau rồi nói một ít từ lạ mà tôi không biết…”
“Vũ Sơ của chúng tôi đã lớn lên như vậy…” Lâm Văn Trung uống cạn ly rượu, đặt chiếc ly trên bàn tạo ra tiếng kêu vang.
“Sau này nếu cậu làm chuyện gì có lỗi với Vũ Sơ nhà chúng tôi, tôi nhất định không tha cho cậu.”
Lương Mục Xuyên lập tức đáp: “Vâng!”
Anh còn muốn nói một câu: “Dù đánh chết con cũng không sao cả.”
Uống đến cuối cùng Lương Mục Xuyên và Lâm Văn Trung đều không thể đi được nữa. Lâm Vũ Sơ và Từ Tĩnh Văn đỡ bọn họ về phòng. Vào phòng Lương Mục Xuyên vừa ngồi đã định đứng lên.
“Bảo bối, anh tắm một cái, nếu không mai sẽ hôi lắm.”
Lâm Vũ Sơ sợ anh ngã đi theo anh vào phòng tắm.
“Bảo bối muốn tắm cùng anh sao?”
“Không có. Chỉ là khi tắm sàn nhà trơn nên anh cẩn thận một chút.”
Lương Mục Xuyên nhìn Lâm Vũ Sơ cười cười cúi gần vào cô, sắp chạm vào môi cô thì ngừng lại, chỉ ôm Lâm Vũ Sơ vào lòng.
“Tắm xong lại hôn em, bây giờ để anh ôm một lát.”
Thời gian chậm rãi trôi đi, bụng Lâm Vũ Sơ cũng lớn dần lên, Lương Mục Xuyên cũng không có phản ứng nghén nhiều nữa.
Lúc này Lâm Vũ Sơ đang uống nước.
Lương Mục Xuyên nhìn cô, bụng to lộ ra dưới váy bầu, tay cầm ly nước rất mảnh khảnh. Anh không khỏi nhớ đến tối hôm qua. Lâm Vũ Sơ nằm trên giường bụng to đè nặng cô. Anh đè cô dưới người, lúc đó Lâm Vũ Sơ thật đáng thương khiến Lương Mục Xuyên thật sự muốn tàn nhẫn bắt nạt cô.
Cặp vú nhỏ của cô lúc này cũng lớn hơn vài phần, cầm vào cũng có thể có chút thịt tràn ra từ kẽ tay, cúi đầu ngậm lấy có thể thấy mùi sữa thoang thoảng.
Anh thật sự thích làm tình với bảo bối của anh.
“Mục Xuyên, chúng ta đi ra ngoài một chút đi.” Tiếng Lâm Vũ Sơ kéo Lương Mục Xuyên về thực tại. Lộ Y sinh xong nói với Lâm Vũ Sơ đi nhiều cũng tốt cho việc sinh em bé. Hiện tại là đầu mùa xuân, mang thai thường sợ nóng không mặc được nhiều quần áo. Lương Mục Xuyên vẫn cầm theo chiếc áo khoác của Lâm Vũ Sơ.
Anh dắt tay Lâm Vũ Sơ, một tay kia cầm quần áo. Có một cơn gió thổi qua anh hỏi Lâm Vũ Sơ có lạnh không. Hỏi nhiều qua Lâm Vũ Sơ không kiên nhẫn mặc áo khoác vào.
“Anh thật dông dài.”
“Anh sợ em bị cảm.” Lương Mục Xuyên nắm chặt tay Lâm Vũ Sơ.
“… Là dông dài.” Lâm Vũ Sơ nói lại lần nữa sau đó không nói gì cả.
Lương Mục Xuyên nhìn về phía cô, thấy cảm xúc của cô không tốt, vẻ mặt như muốn khóc.
“Bảo bối, sao vậy?”
“Xin lỗi, bây giờ em lúc nào cũng thấy mình không kiên nhẫn. Em không phải chê anh dông dài…” Cô vừa nói vừa khóc.
“Anh biết, anh biết. Anh biết em không chê anh dông dài. Là tại anh cứ hỏi nhiều như vậy.” Lương Mục Xuyên kiên nhẫn động viên cô.
Anh biết khi mang thai phụ nữ dễ dàng xúc động và mẫn cảm.
Lâm Vũ Sơ vừa khịt mũi vừa hỏi: “Có phải bây giờ anh ghét em vì tính tình em không tốt, dáng người cũng béo.”
“Không có. Bảo bối của anh vẫn luôn rất xinh đẹp, cũng vẫn là người dịu dàng hiểu chuyện. Anh vẫn luôn yêu bảo bối của anh.” Lương Mục Xuyên một tay ôm lấy eo Lâm Vũ Sơ một tay lau nước mắt cho cô.
“Anh lặp lại lần nữa.”
“Lặp lại cái gì?”
Lâm Vũ Sơ nói: “Nói anh yêu em.”
Lương Mục Xuyên cười cười, nghĩ mình đã từng nói với cô như vậy.
“Anh yêu em, bảo bối!”
Mãi mãi yêu em!