Sách trong tay Lương Mục Xuyên Lâm Vũ Sơ chỉ có thể rúc vào ngực anh mới có thể nhìn thấy chữ. Anh đặt cằm lên đầu cô, miệng đóng mở theo tiếng đọc. Lâm Vũ Sơ có thể cảm nhận được từng chữ anh đọc ra qua đỉnh đầu. Lời văn tiến công cô khiến cô không có cách nào chống cự được. Anh vừa đọc sách thi thoảng lại hôn lên tóc cô, như này có phải là hi sinh sắc đẹp không? Lâm Vũ Sơ đột nhiên phát hiện mình không có cách nào chống cự lại anh.
Đọc đến trang hai mươi, còn lại để mai đọc tiếp. Lương Mục Xuyên lấy một cái đánh dấu sách đánh dấu rồi đặt lên tủ đầu giường, sau đó chui vào chăn cầu hoan với Lâm Vũ Sơ.
Bộ đồ ngủ bị anh cởi quần dễ dàng, áo bị cởi mấy cúc, tay anh chui vào tùy ý làm bậy, nghiêng đầu qua định hôn cô.
“Em đang đến tháng?” Bàn tay đang xâm lược cơ thể cô ngừng bên hông.
Tay anh thật nặng, Lâm Vũ Sơ thầm nghĩ.
Anh vẫn tiếp tục hôn cô, những nụ hôn nhẹ nhàng. Lương Mục Xuyên không có ý định rút tay lại, “Anh ôm em là được.”
Đọc sách trước khi đi ngủ, Lương Mục Xuyên tích cực hơn cả Lâm Vũ Sơ. Khi Lâm Vũ Sơ từ trong phòng tắm ra ngoài là có thể thấy Lương Mục Xuyên đã dựa ở đầu giường, tay cầm sách, hỏi cô: “Bảo bối, em chưa xong sao?”
Nhưng những việc chuẩn bị trước khi đi ngủ đã bị phá bỏ ở một ngày nào đó.
Lương Mục Xuyên gọi điện thoại về: “Xin lỗi bảo bối, hôm nay công ty có chút việc, anh chắc phải tăng ca đến khuya mới về. Em ngủ trước đi, tối mai anh sẽ đọc nhiều hơn cho em.”
Công ty hình như xảy ra chuyện hơi khó giải quyết. Hôm trước Lương Mục Xuyên rất tức giận ở trong phòng sách, ở ngoài Lâm Vũ Sơ có thể nghe thấy mấy chữ “khai trừ”, “ăn cắp”, “trình tự pháp luật”…
Lâm Vũ Sơ chưa từng thấy Lương Mục Xuyên tức giận như vậy kể cả lúc hai người cãi nhau.
Lâm Vũ Sơ đáp: “Được!”
Cuối cùng Lương Mục Xuyên chủ động hôn Lâm Vũ Sơ qua điện thoại rồi mới cúp điện thoại.
Đèn ngủ đầu giường chỉ có một bên sáng lên. Lâm Vũ Sơ đọc mấy trang sách bắt đầu không có hứng thú. Rõ ràng bình thường cô đọc sách nhanh hơn anh cơ mà.
Tắt đèn nằm xuống, xoay người mấy lần Lâm Vũ Sơ từ từ đi vào giấc ngủ. Chỉ là giấc ngủ không sâu dễ dàng bị đánh thức.
Khi Lương Mục Xuyên mở cửa vào phòng ngủ, mang theo mùi rượu. Tự mình lên phòng chính tỏ anh chưa uống say như đêm trước.
Lâm Vũ Sơ nghe thấy Lương Mục Xuyên nhẹ nhàng bước vào phòng tắm tắm rửa. Cô ấn màn hình di động thấy đã là hai giờ sáng.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là điện thoại di động của Lương Mục Xuyên, đặt ở trên ghế phía đuôi giường. Lâm Vũ Sơ nhìn cửa phòng tắm đang đóng, bên trong tiếng nước đang chảy, có lẽ Lương Mục Xuyên không nghe thấy.
Lâm Vũ Sơ ngồi dậy cầm điện thoại di động của Lương Mục Xuyên lên, trên màn hình hiển thị một dãy số không được lưu tên. Do dự một lúc, ma xui quỷ kiến thế nào cô lại bấm nghe: “Alo!”
Giọng một cô gái vang lên: “Mục Xuyên, cà vạt của anh vẫn ở trên giường em. Nếu bà xã anh phát hiện anh mất cà vạt thì làm sao bây giờ?”
Trên mặt đất có ánh trắng, đột nhiên Lâm Vũ Sơ cảm thấy vầng sáng kia chói mắt. Cô quay mặt nhìn sang phía khác, bóng đêm nhìn không rõ cái gì.
Cô ngơ ngác hỏi: “Cô là ai?”
Bên kia cúp máy.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại,Lâm Vũ Sơ đột nhiên lấy lại tinh thần, đặt điện thoại lại trên ghế, nằm lại trên giường quay lưng về phía Lương Mục Xuyên.
Vài phút sau Lương Mục Xuyên đi ra khỏi phòng tắm.
Lâm Vũ Sơ cảm nhận được phía sau mình giường hơi lún xuống, mùi hương sữa tắm càng lúc càng gần cô.
Lương Mục Xuyên ôm eo cô, kề sát vào sau lưng cô, thở dài một hơi giống như đang than thở. Tay anh đặt lên eo cô khiến cô cảm thấy thật sự không thoải mái, cô gạt tay anh ra.
“Ừ, bảo bối, xin lỗi em, anh đánh thức em à? Lần sau anh sẽ không về muộn như vậy nữa.” Lương Mục Xuyên ôm chặt Lâm Vũ Sơ hơn.
Lâm Vũ Sơ không nói gì, ngơ ngác nhìn vầng sáng chói mắt trên mặt đất. Sau lưng cô tiếng thở dần dần đều, hiển nhiên là anh rất mệt. Là vì công việc hay vì việc trên giường?
Tay anh rất nặng, đè trên người cô khiến cô cảm thấy khó thở.
Sáng sớm hôm sau Lâm Vũ Sơ dậy sớm. Lương Mục Xuyên tỉnh giấc rồi đi đến thẳng phòng sách, quả nhiên thấy Lâm Vũ Sơ đang đọc sách bên cạnh cửa sổ.
“Bảo bối, hôm nay em dậy sớm vậy?” Lương Mục Xuyên bước đến ngồi sát vào Lâm Vũ Sơ.
Lâm Vũ Sơ không để ý đến anh, quyển sách để trước mặt chưa hề lật trang nào mãi đến khi Lương Mục Xuyên đến gần cô, Lâm Vũ Sơ mới lật sang trang tiếp theo.
Lương Mục Xuyên quàng tay qua vai cô, một tay khác cầm lấy quyển sách trong tay cô, “Bảo bối, em đang đọc sách gì vậy, anh đọc cho em nghe.”
Lương Mục Xuyên còn chưa nhìn rõ trang bìa quyển sách kia, sách đã bị Lương Mục Xuyên giành lấy.
“Không cần, giờ em không muốn nghe anh đọc sách.”
Sau này cũng không muốn nghe nữa.
Sách bị cô giành lại, bàn tay trống không, Lương Mục Xuyên giống như một đứa trẻ làm sai, ngơ ngác nhìn Lâm Vũ Sơ
“Bảo bối…”
“Hôm nay không phải cuối tuần, anh không phải đến công ty sao?”
Lương Mục Xuyên lập tức đáp: “Hôm qua về muộn nên hôm nay muốn ở nhà với em. Hơn nữa chuyện công ty coi như đã giải quyết rồi, phần còn lại mà bọn họ giải quyết không tốt thì Lương Nguyên cũng không cần bọn họ.”
Lương Mục Xuyên đang đợi Lâm Vũ Sơ trả lời mình dù chỉ nhìn anh một cái cũng được nhưng cô vẫn cúi đầu đọc sách. Trong mắt cô chỉ có những con chữ đang tồn tại, không có chỗ cho Lương Mục Xuyên.
“Anh cùng đọc với em, bảo bối.” Lương Mục Xuyên dựa vào vai Lâm Vũ Sơ, tự nói, giống như tự xuống nước trước.
Lâm Vũ Sơ nắm chặt quyển sách đến đầu ngón tay trắng bệch, cô không hề đọc được chữ nào vào đầu, từ đầu chí cuối một chữ cô cũng không đọc vào.
Cô khép sách lại, cô nghiêng đầu nhìn về phía Lương Mục Xuyên, “Cà vạt hôm qua anh đeo đâu?”
Lương Mục Xuyên khó hiểu nghĩ nghĩ, nói: “Tối qua về tắm bỏ trong giỏ quần áo bẩn.”
“Không có, em đưa quần áo cho chị Lý giặt không có cà vạt của anh.”
Lương Mục Xuyên nghiêm túc nghĩ lại, anh thật sự không nhớ rõ mấy thứ linh tinh này mình đã bỏ ở đâu.
“Có lẽ hôm qua tăng ca muộn nên để ở công ty, cũng có thể khi đến câu lạc bộ Thiên Tinh gặp khách hàng đã để ở đó. Làm sao thế, bảo bối?”
Đúng vậy, cô sao vậy? Sao cô cứ nghĩ đến cà vạt của anh không bỏ? Cô không nên để ý đến mấy chuyện này.
“Không có gì.” Lâm Vũ Sơ nói xong đặt sách lên bàn, đứng dậy muốn rời khỏi phòng sách.
Lương Mục Xuyên giữ cô lại, “Bảo bối, có phải tối hôm qua anh về muộn quá nên em tức giận không? Xin lỗi em, sau này anh sẽ không về muộn nữa.”
Lâm Vũ Sơ tránh thoát khỏi Lương Mục Xuyên, “Anh không cần xin lỗi em, bởi vì việc của anh em không cần quan tâm.”
Lương Mục Xuyên nghĩ không rõ mình đã làm gì khiến Lâm Vũ Sơ tức giận, buồn bã nhìn cô rời đi.
Lương Mục Xuyên một mình ngồi im ở phòng sách hồi lâu cho đến khi nghe tiếng chiếc ly vỡ ở dưới tầng.
Anh vội vàng chạy xuống tầng, thấy Lâm Vũ Sơ đang ngồi xổm trước chiếc ly vỡ, ánh mắt ngơ ngác nhìn vô định. Anh đến gần thấy ngón trỏ của cô đã bị thủy tinh cắt vào, đang chảy máu.
“Bảo bối, em đừng động tới, đợi lát nữa anh dọn.” Lương Mục Xuyên vội vàng tìm hòm thuốc, kéo tay bị thương của Lâm Vũ Sơ dùng tăm bông chấm cồn nhẹ nhàng lau vết thương cho cô, vừa lau vừa thổi cho cô đỡ đau.
“Lương Mục Xuyên…” Lâm Vũ Sơ gọi tên anh.
Lương Mục Xuyên nhìn cô, anh phát hiện Lâm Vũ Sơ khóc, hai hàng nước mắt từng viên từng viên từ trong mắt sắp lăn ra.
“Bảo bối, xin lỗi em, anh sẽ nhẹ tay, em cố gắng một chút.” Lương Mục Xuyên cho rằng mình nặng tay khiến cô bị đau.
“Hình như em đã thích anh.”
Nước mắt rơi lã chã trên sàn nhà.
Tay cầm tăm bông của anh bỗng dừng lại, sự vui sướng khiến Lương Mục Xuyên phản ứng không kịp muốn xác định lại xem cô vừa nói gì thì Lâm Vũ Sơ rút tay lại. Lương Mục Xuyên định xin lỗi, muốn hỏi có phải anh nặng tay khiến cô bị đau hay không nhưng chưa kịp nói gì thì câu tiếp theo của Lâm Vũ Sơ khiến Lương Mục Xuyên rơi vào đáy vực.
“Nhưng hiện giờ em không muốn sống cùng anh nữa.”