Lương Mục Xuyên đã có lần nói với Lâm Vũ Sơ, gián điệp thương mại trong công ty bắt được xong mặc dù tư liệu khách hàng tiết lộ ra ngoài không phải là quan trọng nhất nhưng nhiều dự án của Lương Nguyên vẫn ít nhiều bị ảnh hưởng.
Mấy ngày trước Lâm Vũ Sơ còn đọc được tin về một bộ phim điện ảnh và truyền hình chọn diễn viên, trong đó có một bộ phim có Dương Tư Tư đóng vai nữ thứ ba.
Cô hỏi Lương Mục Xuyên có trả thù Dương Tư Tư không?
Lương Mục Xuyên cười nói: “Lúc đó em bảo anh tha cho cô ta, tất nhiên anh nghe lời em rồi. Không phong bế tài nguyên đóng phim của cô ta. Nhưng nếu cô ta không nắm chắc cơ hội lần này để thể hiện năng lực, chỉ nghĩ dựa vào ngủ với người ta để có thành tựu thì cuối cùng cô ta chỉ có thể trở lại câu lạc bộ Thiên Tinh phục vụ cho Mạnh Luân mà thôi. Chỉ là cô ta không thể vào Tinh Duyệt. Nhà làm phim trước kia đưa cô ta đến Tinh Duyệt cũng không còn ở Tinh Duyệt nữa. Những mảng tối này dù sao sớm hay muộn cũng bị người khác tìm ra, Tinh Duyệt muốn duy trì danh tiếng tốt tất nhiên không thể giữ bọn họ. ”
Hình như tất cả mọi chuyện đều phải xong trước khi một năm kết thúc. Mà Lương Mục Xuyên cũng đã giải quyết tất cả mọi chuyện khó xử lý này đâu vào đấy.
Rõ ràng thời gian này anh đều dùng để yêu đương hẹn hò với cô. Cô không hề phát hiện gì, đến tận cuối tuần sau khi hẹn hò, Lương Mục Xuyên ôm Lâm Vũ Sơ hôn Lâm Vũ Sơ mới biết anh rất bận.
“Xin lỗi bảo bối, tuần này anh sẽ rất bận, phải đi làm, không thể hẹn hò với em. Nếu em lo không biết anh có phải tăng ca thật không, thì cứ xem theo dõi.”
Lâm Vũ Sơ hơi xấu hổ, từ lần Dương Tư Tư gây chuyện kia xong chỗ nào Lương Mục Xuyên cũng muốn lắp camera theo dõi bất cứ lúc nào cũng có thể chứng minh anh trong sạch với Lâm Vũ Sơ.
Lương Mục Xuyên thật sự không muốn chuyện Lâm Vũ Sơ nói anh ngoại tình phải rời xa anh xảy ra một lần nữa.
“Em biết rồi, em tin anh thật sự bận công việc.”
Nói đến theo dõi Lâm Vũ Sơ nghĩ đến Dương Tư Tư. Nhớ đến Dương Tư Tư lại nhớ đến cô đã khóc lóc nói với Lương Mục Xuyên rằng cô không muốn sống cùng anh.
A! Thật sự là mất mặt.
Lâm Vũ Sơ đi đến bên cạnh cửa sổ mở cửa sổ, gió lạnh mùa đông thổi thẳng vào người cô, lạnh buốt.
Ngày mùa đông tối nhanh hơn mùa hè, mỗi nhà đều đã lên đèn cũng không biết Mục Xuyên có nhớ ăn cơm không. Mỗi lần hẹn ra ngoài ăn cơm với Lương Mục Xuyên, anh đều để cô chọn món mình thích ăn trước. Thi thoảng gọi nhiều anh đều nói không ăn hết thì anh sẽ ăn hộ. Lâm Vũ Sơ nghĩ, có lẽ đây là tình yêu bình thường nhất, cùng nhau sống cuộc sống thường ngày nhất của hai vợ chồng mấy chục năm.
Mùa hè kết hôn, mùa đông hẹn hò, giữa bọn họ có mùa thu và mùa xuân là sính lễ và của hồi môn. Một năm có bốn mùa đều đang chúc mừng họ.
Ánh sáng nhàn nhạt của đèn đường chiếu sáng bóng cây trơ trụi ven đường. Cây đã rụng hết lá từ lâu, chỉ còn lại cành cây trơ trụi phủ trên đó một tầng áo màu đen của đêm tối. Lâm Vũ Sơ đứng ở cửa sổ nhìn không rõ màu nâu của vỏ cây. Bầu trời đêm có vài ngôi sao nhấp nháy, cộng thêm chút anh đèn mong manh cuối chân trời, thật sự tạo nên một bối cảnh nên thơ.
Hình dung như thế nào về những nhánh cây so le không đồng đều kia được. Nó giống như là đám lông phía dưới của Lương Mục Xuyên… rất gợi tình. Lâm Vũ Sơ nghĩ vậy xong vui vẻ cười.
Hơi cúi người nhìn nhìn xuống phía dưới, Lâm Vũ Sơ vui vẻ cười, tâm trạng vui không kể xiết.
Không biết Lương Mục Xuyên đứng ở đó đã bao lâu, Lâm Vũ Sơ tùy ý mặc chiếc áo khoác xong vội vàng chạy xuống tầng, chạy như bay về phía xe của Lương Mục Xuyên. Kích động muốn giơ tay gõ cửa xe anh, nhưng vừa giơ tay lên lại ngừng lại.
Lương Mục Xuyên ngồi ở ghế lái đang khoanh tay ngủ.
Khi ngủ còn đang nhăn mày.
Lâm Vũ Sơ không khỏi đau lòng, trời lạnh như vậy, không biết anh đã ngủ trong xe bao lâu.
Lâm Vũ Sơ thu tay lại, hình như Lương Mục Xuyên cảm giác được gì đó mở mắt ra.
“Bảo bối!” Lương Mục Xuyên xuống xe.
Cho dù trong xe bật sưởi, tay Lương Mục Xuyên vẫn lạnh. Lâm Vũ Sơ nắm chặt hai tay của Lương Mục Xuyên, “Sao anh lại ngủ ở đây? Anh đến lâu chưa?”
“Chưa ngủ bao lâu, anh chỉ muốn gặp em.”
“Gặp em sao không gọi điện bảo em xuống? Lạnh như vậy lại ngủ trong xe rất nguy hiểm, dễ bị cảm. Nếu em không phát hiện có phải là anh định cứ ngủ ở trong xe cả đêm phải không?”
Nhìn Lâm Vũ Sơ lo lắng hỏi han mình Lương Mục Xuyên cười cười cúi người hôn cô.
“Lâu lắm rồi anh không ôm em ngủ.” Giọng anh đầy mệt mỏi, giống như trẻ con là cần người ru ngủ vậy.
“… Nhưng cũng không thể ngủ ở đây.”
Giọng Lâm Vũ Sơ cũng mềm hơn, ôm thắt lưng của Lương Mục Xuyên.
Một lát sau Lâm Vũ Sơ mới buông ra, cô nói với Lương Mục Xuyên: “Anh đợi một lát em sẽ quay lại ngay.” Nói xong vội vàng chạy quay lại nhà.
Lương Mục Xuyên trìu mến nhìn theo bóng Lâm Vũ Sơ chạy về nhà, nghe lời đứng cạnh xe chờ cô quay lại.
Bỗng nhiên Lương Mục Xuyên nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, anh quay đầu lại thấy Lâm Văn Trung vừa đi làm về, “Ba!”
Lâm Văn Trung lần này không giống những lần trước hơi cúi người đáp lại sau đó nói “Đến rồi!”, mà lần này nghiêm túc lạnh lùng hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
Thái độ của ông khiến Lương Mục Xuyên hơi khó hiểu nhưng vẫn đáp: “Đang đợi Vũ Sơ ạ.”
Lâm Văn Trung nghe xong vung tay lên, “Cậu về đi, Vũ Sơ nhà chúng tôi sẽ không muốn gặp cậu. Nếu chuyện đã đến nước này rồi, hôn nhân của hai người cũng không cần cứu vãn nữa, đừng đến đây tìm Vũ Sơ nhà chúng tôi.”
“… Ba! Có phải ba hiểu lầm gì không ạ?” Lương Mục Xuyên vẫn cảm thấy khó hiểu như trước, vừa rồi Lâm Vũ Sơ bảo anh đợi ở đây mà sao lại thành Lâm Vũ Sơ không muốn gặp anh.
Vừa rồi Vũ Sơ không phải bảo anh đợi cô sao. Là anh ngủ mơ xuất hiện ảo giác sao? Lương Mục Xuyên trở nên hoài nghi chính mình.
“…Về sau đừng gọi tôi là ‘ba’ nữa.” Lâm Văn Trung để lại cho Lương Mục Xuyên một cái nhìn lạnh lùng rồi rời đi, khiến Lương Mục Xuyên không ngừng thắc mắc không biết mình đã làm sai cái gì.
Lương Mục Xuyên ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng bốn. Có bóng người đi đi lại lại dưới ánh đèn. Đợi một hồi lâu mới thấy Lâm Vũ Sơ đi xuống.
“Vừa rồi gặp ba em về?” Lâm Vũ Sơ hỏi Lương Mục Xuyên.
“Ừ, em vừa lên nhà một lát là ông ấy về đến.”
“Hình như ba mẹ em có chút hiểu lầm về chuyện của chúng ta….”
Lâm Vũ Sơ nói ra suy đoán của mình sau đó mở cửa xe ngồi vào ghế lái, chuyển đề tài khác, “Mục Xuyên, để em lái xe được không?”
Lúc này Lương Mục Xuyên mới phát hiện Lâm Vũ Sơ đã thay giày đế bệt. Anh không từ chối yêu cầu của lâm vũ sơ, tự nguyện đi đến ghế phụ ngồi.
Lâm Vũ Sơ vừa mới thắt dây an toàn xong, lại nghe Lâm Vũ Sơ nói: “Đây là lần đầu tiên em lái xe sau khi có bằng.”
Ngay lập tức toàn bộ buồn ngủ bay hết, lấy lại tinh thần, cũng quên luôn hỏi Vũ Sơ muốn lái xe đưa anh đi đâu. Toàn bộ hành trình là giúp cô xem tình hình giao thông.
“Bảo bối, đánh lái sang trái..”
“Lái về phía trước đi, những chiếc xe kia đều đang nhường đường cho em…”
“Không sao đâu, cứ đi từ từ an toàn là trên hết…”
Xe đi với tốc độ chậm đến một siêu thị thì dừng lại. Lương Mục Xuyên giúp Lâm Vũ Sơ dừng xe xong sau đó hai người đi vào siêu thị.
“Em muốn mua cái gì?” Lương Mục Xuyên nghĩ lần này hẹn hò là đi siêu thị.
“Mua đồ mặc ở nhà cho anh.”
Đồ mặc ở nhà cho anh? Lương Mục Xuyên còn chưa kịp hỏi rõ Lâm Vũ Sơ đã dẫn anh đến khu đồ nam cầm hai bộ quần lót đi thanh toán.
“Hôm nay hẹn hò chỉ đơn giản như vậy?”
“Không tính là hẹn hò, chỉ là em nghĩ hôm nay để anh ở lại nhà ba mẹ em.”
Lương Mục Xuyên dù bận vẫn ung dung nhìn Lâm Vũ Sơ.
Lâm Vũ Sơ nói: “Đây là siêu thị gần nhà em nhất. Lâm Hồ Loan quá xa em không dám lái xe. Anh lại mệt như vậy em không dám để anh tối còn phải lái xe về.”
Lương Mục Xuyên cười cười, giơ tay nhéo nhéo mặt Lâm Vũ Sơ.
“Vậy có được coi là tình yêu của anh tu thành chính quả có thể gặp ba mẹ vợ không?”
“Coi như là như vậy đi.” Lâm Vũ Sơ gật đầu liên tục.
Hai người vui vẻ trở lại nhà của Lâm Vũ Sơ, Lương Mục Xuyên đột nhiên có chút lo lắng như lần đầu tiên gặp ba mẹ vợ.
Mở cửa vào nhà Lâm Vũ Sơ gọi: “Ba, mẹ, con về rồi.”
Lâm Văn Trung cùng Từ Tĩnh Văn nhìn về phía cửa, thấy phía sau Lâm Vũ Sơ còn thêm một người vẻ mặt dịu dàng đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Lương Mục Xuyên đã nhìn ra ánh mắt của họ có chút không đúng. Hình như bố mẹ vợ có địch ý rất lớn đối với anh.