Đầu tiên anh đến phòng sách, cô không ở đó. Lương Mục Xuyên đến phòng bếp, phòng khách, phòng chiếu phim, tìm tầng trên tầng dưới cũng chưa tìm thấy Lâm Vũ Sơ. Mãi đến khi về phòng ngủ mới thấy cô ở phòng thay quần áo.
Lâm Vũ Sơ đang dọn dẹp quần áo trong phòng để quần áo.
Lương Mục Xuyên đột nhiên bị người ta ném vào hồ nước trong ngày trời đông giá rét, máu bị đông cứng thành băng, không thể động đậy được. Dùng hết sức lực mới nhấc được hai chân, anh bước đến nắm chặt tay đang thu dọn quần áo của cô: “Em muốn chuyển đi?”
Lâm Vũ Sơ muốn rút tay lại, nhưng Lương Mục Xuyên nắm tay cô rất chặt, cô chỉ phí công.
“Không có.”
“Vì sao lại cho quần áo vào vali?” Lương Mục Xuyên cúi đầu nhìn vali đầy chật quần áo đều là quần áo Lâm Vũ Sơ mặc.
“Những quần áo này đã mặc lâu lắm rồi, chuẩn bị bỏ đi. Nhưng chị Lý nói ở quê chị ấy có đứa cháu bằng tuổi em, muốn xin những bộ quần áo này cho nên em dọn dẹp lại để mai chị ấy mang về quê.”
Lâm Vũ Sơ từ khi kết hôn với Lương Mục Xuyên, các nhãn hiệu có bộ sưu tập mới đều đưa đến tận cửa. Mà cô có thói quen mặc những bộ quần áo trước đây mình mua, phòng để quần áo càng ngày càng chật. Để trong phòng chật không mặc đến không bằng tặng cho người cần.
Thật ra vali quần áo kia phía dưới có mấy bộ Lâm Vũ Sơ chưa từng mặc. Còn Lương Mục Xuyên thấy mấy bộ phía trên kia là mấy món đồ Lâm Vũ Sơ thường xuyên mặc, nên lập tức luống cuống, cho rằng cô muốn rời đi.
Lương Mục Xuyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt Lâm Vũ Sơ, “Anh còn tưởng…”
“Anh hôi quá!” Lâm Vũ Sơ bị Lương Mục Xuyên ôm vào ngực, rầu rĩ nói.
“Hả?” Lương Mục Xuyên buông Lâm Vũ Sơ ra, không phản ứng kịp, “Cái… cái gì?”
“Tối hôm qua anh uống rượu, cả người toàn mùi rượu, còn chưa tắm, hôi quá.” Lâm Vũ Sơ hơi lui về phía sau nửa bước.
Lương Mục Xuyên cúi đầu ngửi ngửi trên người mình, lúc này mới phát hiện mình mặc quần áo ngủ. Anh cười vui vẻ nhìn Lâm Vũ Sơ: “Em giúp anh thay quần áo?”
Lâm Vũ Sơ gật gật đầu, cô nhìn Lương Mục Xuyên, xem ra anh không nhớ rõ chuyện tối hôm qua uống rượu say.
Lương Mục Xuyên vội vàng nói: “Giờ anh đi tắm, em… chờ anh một chút.”
Cô không biết anh bảo cô chờ anh làm gì, Lương Mục Xuyên cũng không biết, chỉ cần đừng rời khỏi anh là được.
Lương Mục Xuyên tắm khá lâu, anh dùng dầu gội sữa tắm bôi cả người ba lần xác định cả người không có chút mùi rượu nào mới đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc này Lâm Vũ Sơ đã dọn dẹp phòng quần áo xong đang đọc sách trên sô pha gần cửa sổ trong phòng sách. Lương Mục Xuyên đi về phía cô, Lâm Vũ Sơ lên tiếng trước: “Trong bếp còn có cháo.”
Hôm nay chủ nhật chị Lý không đến.
“Em nấu!”
“Ừ!”
Lương Mục Xuyên ánh mắt vui sướng, “Lát nữa anh sẽ ăn hết sạch.”
Cô vẫn quan tâm đến anh.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên người Lâm Vũ Sơ, Lâm Vũ Sơ giống như thiên thần giáng trần. Nhìn dáng vẻ của cô đọc sách lúc này khiến Lương Mục Xuyên nhớ đến lần đầu anh gặp cô. Anh đi về phía thiên thần của mình, thành kính quỳ gối bên cạnh, thiên thần nhìn anh: “Bảo bối, xin lỗi em, ngày hôm qua anh không khống chế tốt cảm xúc, anh không nên cãi nhau với em.”
Lâm Vũ Sơ nhìn Lương Mục Xuyên, cô không có cách nào trực tiếp nói với anh là “Không có gì.”
Sau đó coi như không có gì, như vậy có vẻ như hôm qua họ cãi nhau giống như những đứa trẻ.
“Đây là cuộc hôn nhân mà anh muốn sao?” Anh nói anh yêu cô, do đó trong lòng anh nảy sinh nghi ngờ và sợ hãi cô rời đi. Cuộc hôn nhân như vậy anh không cảm thấy mệt sao?
Chân thành và sám hối xen lẫn với sự lo lắng, Lương Mục Xuyên nói: “Anh sẽ không ly hôn với em.”
Những lời này Lâm Vũ Sơ đã nghe rất nhiều lần. Nói dối mà nói ngàn lần sẽ trở thành nói thật, nếu sự thật nói ngàn lần đó là gì? Pháp lệnh sao?
“Dù người em yêu không phải là anh sao?”
Chân thành, sám hối, lo lắng lại trộn thêm buồn bã và tuyệt vọng. Giống như thí nghiệm hóa học, một phản ứng hóa học còn chưa có kết quả, đã thêm một thành phần mới vào, thí nghiệm hiện tượng thiên biến vạn hóa. Lâm Vũ Sơ lúc này không thể tìm được từ thích hợp để miêu tả vẻ mặt của Lương Mục Xuyên lúc này.
“Không bỏ!”
Không có gì để hỏi tiếp, Lâm Vũ Sơ cúi đầu gấp quyển sách lại, nhàn nhạt nói: “Cháo chắc đã nguội, anh hâm nóng lại rồi ăn đi.”
Hai người lâm vào bầu không khí căng thẳng, Lương Mục Xuyên ăn không biết mùi vị cháo là gì, không biết nên làm thế nào để đánh vỡ cục diện bế tắc trong quan hệ của hai người này. Anh hồi tưởng lại lần trước hai người cãi nhau làm sao lại làm hòa được, làm tình! Mỗi lần bầu không khí không tốt, nếu hiện giờ anh lại đi cầu hoan, trong mắt Lâm Vũ Sơ sợ rằng anh chỉ là một con động vật động dục mà thôi.
Khi Lương Mục Xuyên đang buồn rầu, Lâm Vũ Sơ lại chủ động đến nói với anh. Lâm Vũ Sơ muốn anh đưa cô về nhà cũ họ Lương một chuyến. Cô đã hứa với ông cụ Lương mang quyển “Đạo Đức Kinh” mà cô đã chú thích đến cho ông.
Lương Mục Xuyên vội vàng đồng ý, ăn xong thìa cháo cuối cùng lấy chìa khóa xe chở Lâm Vũ Sơ đến nhà chính họ Lương.
Ông cụ Lương thấy Lâm Vũ Sơ cầm sách đến rất vui vẻ, càng yêu thích cháu dâu này. Khi Lâm Vũ Sơ muốn mượn một quyển sách trong phòng sách của ông, ông cụ Lương không hề do dự đồng ý luôn.
Lương Mục Xuyên đi bên cạnh Lâm Vũ Sơ nhìn ánh mắt cô khi mở ra quyển sách đã hơi ố vàng kia anh biết cô rất thích quyển sách này. Sách này là bà nội anh để lại, ông cụ Lương không dễ dàng cho người khác mượn.
Cũng đúng, bảo bối của anh cũng không phải người khác. Hứa Vân muốn giữ bọn họ lại ăn cơm, Lâm Vũ Sơ lưu luyến gấp quyển sách lại, uyển chuyển từ chối.
Lần trước đến mừng thọ ông cụ Lương, Lương Mục Xuyên lưu lại dấu hôn trên cổ cô, Lâm Vũ Sơ chắc chắn Hứa Vân chú ý đến, làm hại cô khi ăn cơm không dám nhìn thẳng vào Hứa Vân.
Lương Mục Xuyên hơi hơi nhấp môi, ôm lấy vai Lâm Vũ Sơ, “Con vẫn muốn ăn cơm riêng với bà xã của mình.”
Hứa Vân cười cười, cầm tay Lâm Vũ Sơ vuốt vuốt, tỏ vẻ đều là người lớn không cần thẹn thùng như vậy, “Ông nội thật sự rất quý con, có thời gian thì về nhà vài ngày.”
Lâm Vũ Sơ ngoan ngoãn đồng ý. Chào hỏi người lớn trong nhà xong cùng Lương Mục Xuyên trở về Lâm Hồ Loan.
Vừa mới bước vào cửa, Lâm Vũ Sơ vội vàng thay giày, ngồi trên sô pha gấp không chờ nổi mở sách ra tiếp tục đọc. Đây là một quyển sách tiếng Anh, rất hiếm gặp. Cô nhớ rõ Lương Tình từng nói, bà nội của Lương Mục Xuyên là tiểu thư nhà giàu, trong nhà rất nhiều sách. Lần trước vô tình nhìn thấy ở phòng sách của ông cụ Lương, trong nháy mắt Lâm Vũ Sơ chú ý đến quyển sách này, nghĩ hồi lâu hôm nay mượn về nhà đọc.
Lương Mục Xuyên ngồi bên cạnh Lâm Vũ Sơ, xem cô đọc những gì:
But thy eternal summer shall not fade,
Nor lose possession of that fair thou ow’st;
Nor shall Death brag thou wander’st in his shade,
When in eternal lines to time thou grow’st:
Nhưng tuổi trẻ không bao giờ phai nhạt
Vẻ đẹp người vĩnh viễn chẳng tiêu tan
Và cái chết không làm người tan nát
Vì trong thơ người sẽ mãi lan tràn
Lương Mục Xuyên nhẹ nhàng đọc thành tiếng. Giọng anh nhẹ nhàng giống như rượu ủ lâu ngày khiến người ta xao xuyến và đắm say.
Quyển sách này trích trong tuyển tập thơ Sonnet của Shakespeare, đoạn thơ Sonnet thứ 18 nổi tiếng nhất. Lâm Vũ Sơ quên rằng ai đó đã từng nói với cô, Lương Mục Xuyên tốt nghiệp xuất sắc đại học Cambridge. Có lẽ là họ hàng gì đó của Lương Mục Xuyên, gặp mặt khi chuẩn bị cho lễ kết hôn, luôn nhắc đến một công tử nhà giàu cũng đi du học nước ngoài về kế thừa công ty của gia đình cuối cùng làm cho công ty phá sản để tôn lên sự ưu tú của Lương Mục Xuyên. Lúc ấy nói với Lâm Vũ Sơ những chuyện này còn có một ý khác: Lương Mục Xuyên cưới cô là nhà họ Lâm cô trèo cao.
Lâm Vũ Sơ thất thần, tay cẩm sách mất đi cảm xúc, giống như đang say.
Khi cô học trung học, khi cô đang đợi thầy Lâm để cùng về,cô đã từng đọc qua “Hamlet” “Giấc mộng đêm hè”, “Sự mong manh của tình yêu”. Thậm chí có đôi khi còn đưa ra cho mình một mục tiêu: Trước khi ba cô ra khỏi hội trường phải đọc xong.
Vì sao phải đọc xong? Lâm Vũ Sơ không nhớ lúc đó mình đã suy nghĩ gì, có lẽ cảm thấy đọc là đưa hết chữ vào bụng, là thuộc về cô, lại có lẽ chỉ vì niềm yêu thích của mình.
Cô yêu văn học không phải sao?
Nhưng hiện giờ đọc lại tập thơ Sonnet lại cảm thấy trong lòng tràn đầy sự cô độc.
Tình yêu văn học khiến cho cô cảm thấy cô độc sao?
Giọng đọc tiếng Anh của Lương Mục Xuyên giống như đọc truyện vậy. Dịu dàng từ tốn, Lâm Vũ Sơ cảm thấy giống như mình đang ngồi một mình ngoài phòng hội nghị đọc sách xong nhìn cửa hội trường vẫn đóng chặt, rất lâu cửa cũng không mở ra, cô đành phải mở sách ra, tiếp tục đọc.
Rất nhiều cảm xúc mãnh liệt có được dựa vào tác động. Không phải văn học mang đến cho cô sự cô độc, mà là những dòng văn khiến cô cảm thấy cô độc.
Lâm Vũ Sơ còn muốn nhìn hình ảnh cô độc trước kia của mình nhưng hình ảnh hồi ức càng ngày càng mơ hồ, cho đến khi cô không nhìn thấy rõ nữa, thay thế vào đó là đôi mắt của Lương Mục Xuyên.
Lâm Vũ Sơ không biết mình nhìn chằm chằm anh từ khi nào. Cô nhìn đôi mắt anh đến mức thất thần, giống như say rượu xong trượt chân rơi xuống nước và chết chìm trong đó thay cho việc cảm thấy cô độc.
Cô nhớ cô từng đọc một quyển sách, tác giả có viết: “Sonnet, mỗi câu năm nhịp, mười âm tiết, mỗi đoạn thơ đều giống hình vuông, giống như một chiếc khăn tay ngăn nắp.”
Lần đầu tiên cô đọc, cô nghĩ không có gì nổi bật nhưng bây giờ cô nghĩ đó là phép ẩn dụ tuyệt vời.
Hiện giờ chiếc khăn tay bằng thơ này đang từng chút từng chút chà lau trong lòng cô.
“Anh đọc cho em nghe, được không?”
Lương Mục Xuyên mỉm cười, giống như rượu tràn ra, anh vươn tay khoác vai Lâm Vũ Sơ cầm lòng không đậu hôn cô một chút.
“Được!”