Anh không lắp camera giám sát, mà bằng vào sự hiểu biết và quan sát Lâm Vũ Sơ từ sau khi hai người kết hôn.
Buổi sáng tỉnh dậy, nếu chưa đói cô sẽ đọc sách sau đó xuống giường đánh răng rửa mặt ăn sáng. Sau khi ăn sáng xong, cô sẽ đến phòng sách viết sách, ít thì vài trăm chữ, nhiều thì hơn một ngàn chữ. Viết văn xong cũng lười dọn dẹp mãi đến khi cần đến phòng sách giải quyết công việc, trên mặt bàn vẫn tràn ngập những tờ giấy trên đó là nét chữ quyên tú. Mỗi lúc như vậy, anh thật sự cảm thấy vinh hạnh khi có thể là độc giả đầu tiên của cô. Đương nhiên, có khi Lâm Vũ Sơ cũng không có linh cảm để viết, sẽ chơi game. Những lúc như thế, Lương Mục Xuyên sẽ không có truyện để đọc.
Mới đầu Lâm Vũ Sơ biết Lương Mục Xuyên đọc bản thảo của cô, cô cảm thấy giận dữ và xấu hổ.
Cô vội vàng thu dọn giấy tờ trên bàn, để gọn vào một bên thẹn thùng nói với Lương Mục Xuyên: “Sao anh lại tùy tiện xem đồ vật của tôi? Đây cũng là riêng tư.”
Lương Mục Xuyên thật sự cảm thấy bất đắc dĩ: “Bảo bối, em để sang phía bàn của anh, tôi cho rằng em cố ý cho anh xem.”
Lâm Vũ Sơ dọn dẹp xong, đúng tình hợp lý nói: “Tôi chỉ mượn vị trí của anh, anh có thể trực tiếp đặt lại bên bàn của tôi. Hơn nữa tôi chưa công khai, đây là riêng tư của tôi, không ai có quyền được xem.”
Lương Mục Xuyên hơi cười cười, đi gần về phía Lâm Vũ Sơ một tay chống lên bàn, một tay ôm cô vào lòng. Môi Lương Mục Xuyên đến gần mặt Lâm Vũ Sơ: “Bảo bối, cả người em từ trên đến dưới anh đều xem hét, còn có cái gì riêng tư mà anh chưa từng nhìn thấy?”
“Anh…” Lâm Vũ Sơ nghẹn lời, hoàn toàn không thể phản bác, mặt đỏ bừng, không biết vì thẹn thùng hay là bị chọc tức.
Việc “có thể xem bản thảo chưa công khai của Lâm Vũ Sơ hay không?”, Lương Mục Xuyên coi như thắng lợi.
Sau bản thân Lâm Vũ Sơ cũng thừa nhận sau khi viết bản thao xong cô rất lười dọn dẹp, mà Lương Mục Xuyên xem xong đều giúp cô dọn dẹp sắp xếp gọn gàng lại. Vì thế Lâm Vũ Sơ càng lúc càng không kiêng nể gì vứt bản thảo sang bàn Lương Mục Xuyên.
Lương Mục Xuyên nhìn ” tác phẩm lớn” chồng chất trên bàn, trong lòng tràn ngập ngọt ngào. Anh rất vui vì được dọn dẹp cho cô, càng nguyện ý trở thành độc giả trung thành của cô.
Hàng ngày, ngoài đọc sách Lâm Vũ Sơ còn thích xem phim.
Biệt thự có một phòng chiếu phim gia đình, Lâm Vũ Sơ không biết Lương Mục Xuyên tìm ở đâu ra, những tác phẩm điện ảnh kinh điển đều tìm đầy đủ, mà còn là bản hoàn chỉnh.
Ngoài phòng sách, Lâm Vũ Sơ thích nhất là phòng chiếu phim gia đình.
Lương Mục Xuyên ở công ty, Lâm Vũ Sơ xem bộ phim gì anh đều biết.
Bởi vì hệ thống chiếu phim gia đình kết nối với máy tính của anh.
Lâm Vũ Sơ hoàn toàn không biết hành động của mình bị người khác nhìn thấy rõ ràng. Trước khi kết hôn Lương Mục Xuyên thường xuyên tăng ca, ngay cả cuối tuần cũng rất ít nghỉ ngơi. Bởi vì vừa mới tiếp nhận tập đoàn Lương Nguyên, yêu cầu có thành tích, hơn nữa ở nhà không có ai chờ anh, cuộc sống độc thân chỉ có thể đặt hết tâm trí vào công việc.
Sau khi kết hôn, Lâm Vũ Sơ căn bản không tăng ca, trừ phi có việc thật sự quan trọng. Thành tích cần có anh cũng đã làm ra, tập đoàn Lương Nguyên cũng đang phát triển không ngừng. Cho dù anh biết Lâm Vũ Sơ không cố ý chờ anh về nhà nhưng tưởng tượng về đến nhà có cô ở nhà, Lương Mục Xuyên cũng nóng lòng muốn về nhà.
Đương nhiên, ông chủ kết hôn, ngoài ông chủ hạnh phúc, nhân viên cũng cảm thấy hạnh phúc theo, đơn giản là họ không cần tăng ca theo ông chủ.
Mặc dù cuối cùng Lương Mục Xuyên không đến công ty, nhưng thi thoảng vẫn ở phòng sách giải quyết công việc.
Sáng sớm thứ bảy, Lâm Vũ Sơ tỉnh lại dựa vào đầu giường, đọc xong mấy tờ trong quyển sách tối qua đọc dở sau đó đến phòng sách đặt sách lên kệ.
Vừa mới bước vào phòng sách, Lâm Vũ Sơ thấy Lương Mục Xuyên ngồi trước máy tính đeo tai nghe Bluetooth, hẳn là đang họp trực tuyến.
Lương Mục Xuyên nhìn cô, ánh mắt âm trầm. Không biết vì nội dung hội nghị hay vì Lâm Vũ Sơ chỉ mặc duy nhất một chiếc váy ngắn, đi chân trần chạy vào phòng sách.
Lâm Vũ Sơ hơi sửng sốt, định nói: “Tôi không biết anh đang ở phòng sách.” Nhưng thấy anh đang họp trực tuyến vì thế không dám lên tiếng quấy rầy đến anh, tự mình đi đến kệ sách quay lưng về phía Lương Mục Xuyên đặt sách lên kệ.
Muốn đặt quyển sách kia ở tầng cao nhất, Lâm Vũ Sơ nhón mũi chân, vảy ngủ bị kéo lên đến tận hông.
“Muốn đặt ở đây?”
Lâm Vũ Sơ không biết Lương Mục Xuyên đứng sau cô từ lúc nào, lưng cô dán lên ngực anh. Tóc cô hơi bay bay, đó là do hơi thở của Lương Mục Xuyên phả lên đỉnh đầu cô.
“Ừ, đúng rồi!”
Lương Mục Xuyên đặt sách lên kệ, xoay người Lâm Vũ Sơ lại để cô đối mặt với mình, một tay ôm eo cô, “Sao lại đi chân trần ra ngoài?”
“Tôi không biết anh đang ở trong phòng sách.” Lâm Vũ Sơ hỏi một đằng trả lời một nẻo, chỉ muốn Lương Mục Xuyên thả cô ra.
“Cho nên khi tôi không ở nhà em cứ đi chân trần chạy tới chạy lui?” Lương Mục Xuyên ghé đầu vào cổ Lâm Vũ Sơ môi dán lên da thịt cô như đang hôn.
Lâm Vũ Sơ rụt rụt cổ, tay để trước ngực Lương Mục Xuyên, “Không phải anh đang làm việc sao?”
Lương Mục Xuyên nhịn không được nhẹ nhàng cắn vào cổ Lâm Vũ Sơ một cái, cười cười. Thật ra khi cô vào thì hội nghị đã sắp kết thúc.
“Đột nhiên anh quên một chữ không biết viết như thế nào.” Lần này đến phiên Lương Mục Xuyên hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Chữ nào vậy?” Lâm Vũ Sơ nghiêm túc nhìn anh.
“Là chữ ‘Sơ’ trong tên của em.”
Lâm Vũ Sơ đối diện với ánh mắt của Lương Mục Xuyên không nhận ra được anh đang nói thật hay nói dối. Nhưng cô vẫn nghiêm túc trả lời: “Đó là ‘Sơ’ trong xa cách, là chữ…” Vừa nói vừa dùng ngón trỏ vẽ, “Đầu tiên là hoành câu…”
“Viết ở chỗ này.” Lương Mục Xuyên giơ bàn tay trước mặt Lâm Vũ Sơ.
Lâm Vũ Sơ rũ mắt ngón trỏ dừng ở lòng bàn tay của Lương Mục Xuyên còn chưa kịp viết thì bỗng chốc đã bị bàn tay to bao phủ.
“Đột nhiên anh nhớ ra rồi.”
Lâm Vũ Sơ phản ứng lại, thì ra cô lại bị Lương Mục Xuyên lừa, bàn tay để trước ngực anh muốn đẩy anh ra.
Lương Mục Xuyên vẫn như một bức tường, Lâm Vũ Sơ không đẩy được anh, cứ trơ mắt nhìn mặt anh càng lúc càng gần. Môi bị anh cắn, tay anh chui vào váy ngủ của cô, di chuyển khắp trên người cô.
Váy ngủ này chính là chiếc váy ngủ cô mặc hôm bọn họ xe chấn trong gara.
Ký ức đêm đó đánh úp lại, Lương Mục Xuyên càng thêm động tình hôn dồn dập lên da thịt cô.
Hơi thở nặng nề dồn dập đan xen lẫn nhau.
Lưng Lâm Vũ Sơ chạm vào giá sách, bị cộm phát đau. Lâm Vũ Sơ hơi rướn hông đẩy cô về phía kệ sách trên cao.
Khi Lâm Vũ Sơ cho rằng Lương Mục Xuyên muốn hoan ái cùng cô ở phòng sách này. Lương Mục Xuyên đột nhiên nâng mông cô lên, để hai đùi cô kẹp lấy hông của anh, ôm cô về phòng ngủ.
Lâm Vũ Sơ bị đẩy ngã trên giường ánh mắt mê hoặc nhìn Lương Mục Xuyên thái độ rất khác. Anh không vội vã cởi quần áo của cô, mà kéo tủ đầu giường ra.
Anh lấy gói đồ ở đó ra, là một hộp b/a/o c/a/o s/u.
“Bảo bối, em đừng uống thuốc nữa.”