Khi Lâm Vũ Sơ liên hệ với một nhà xuất bản một nhà xuất bản lớn cũng tranh nhau bản quyền, ra giá rất hậu hĩnh. Lâm Vũ Sơ vẫn chọn nhà xuất bản đầu tiên gửi mail cho cô. Cô nghĩ Lương Mục Xuyên sẽ nói cô ngốc nếu đứng ở góc độ thương nhân, không biết kiếm tiền. Nhưng Lương Mục Xuyên chỉ nói: “Cũng khá tốt.”
Khi đó Lương Mục Xuyên ôm cô, nhìn cô từ chối nhà xuất bản lớn kia.
Lâm Vũ Sơ hỏi anh: “Anh cũng ủng hộ lựa chọn của em sao?”
“Sao lại không ủng hộ? Em làm gì anh cũng ủng hộ em.”
Lâm Vũ Sơ mới biết được cô đã quên mất một việc. Lương Mục Xuyên sẽ mãi mãi đứng ở góc độ của cô.
Biên tập nhận tác phẩm của cô là Giai Giai, Lâm Vũ Sơ nghĩ cô mới đi làm không lâu nhưng không nghĩ Giai Giai đã có con học tiểu học.
Có đôi khi Lâm Vũ Sơ nhắn tin cho Giai Giai, Giai Giai không thể trả lời ngay lập tức, “Thật xin lỗi, con tôi hôm nay bị sốt, bây giờ mới đọc được tin nhắn.”
Lâm Vũ Sơ gửi cho Giai Giai bản thảo mà mình vừa sửa chưa xong.
“Mấy đoạn này tôi đã sửa lại…”
Giai Giai không trả lời.
Lâm Vũ Sơ nhàm chán xem lại bản thảo một lần nữa. Nhìn tên nhân vật đột nhiên cô hỏi Lương Mục Xuyên, “Sau này chúng ta đặt tên con là gì?”
Lương Mục Xuyên nghĩ nghĩ tỏ vẻ không nghĩ ra, “Em nghĩ tên cho con đi.”
Lâm Vũ Sơ cười, cô dựa lưng ra sau ghế, nhìn trần nhà đột nhiên nhớ tên Lương Mục Xuyên.
“… Mục Xuyên.”
“Ừ.” Lương Mục Xuyên ghé sát vào cô.
Lâm Vũ Sơ lại nhắc lại tên anh một lần nữa: “Mục Xuyên.”
“Sao vậy?”
Lương Mục Xuyên vừa hỏi vậy, Lâm Vũ Sơ đã hôn anh, “Mục Xuyên, Mục Xuyên, đọc tên anh giống như hình một lần hôn môi vậy.”
Lương Mục Xuyên cười cũng hôn Lâm Vũ Sơ một cái, “Còn em, tên em như thế nào?”
Lâm Vũ Sơ nhớ Từ Tĩnh Văn đã từng nói với cô về nguồn gốc tên của mình.
“Mẹ em sinh em vào một ngày gió to, sau khi sinh em gió lại ngừng. Ba em cảm thấy đó là một tín hiệu tốt nên đặt tên em là Vũ Sơ.”
Lương Mục Xuyên cười, “Một tín hiệu tốt… Vậy con chúng ta đặt tên là Lương Hảo Triệu đi.”
Hảo Triệu, nghe rất hay.
Đối với một cái tên có lệ như vậy, Lâm Vũ Sơ đánh Lương Mục Xuyên một cái. Lực đánh của cô đối với Lương Mục Xuyên không đau không ngứa.
“Tên con em sẽ đặt, anh đừng có chủ ý linh tinh.” Lâm Vũ Sơ hạ lệnh.
“Việc này anh không cần nhúng tay.”
“Vậy vợ vất vả rồi.”
Nghe Lương Mục Xuyên dễ dàng thỏa hiệp như vậy Lâm Vũ Sơ hoàn toàn không có cảm giác mình chiến thắng ngược lại có cảm giác như mình bị lừa.
Cô không cam lòng đánh anh một cái.
Lương Mục Xuyên nắm tay Lâm Vũ Sơ đưa lên miệng hôn hôn.
“Ừ, mắng anh lưu manh, không biết xấu hổ giờ lại bắt đầu đánh anh?” Anh hôn hôn lên cổ cô khiến Lâm Vũ Sơ cảm giác tê tê cả người cô mềm nhũn tựa vào ngực Lương Mục Xuyên hoàn toàn không có chút sức lực nào.
“Anh thật xấu xa.”
Cô đã sửa xong bản thảo cuối cùng, còn lại giao cho Giai Giai và nhà xuất bản. Giai Giai bảo Lâm Vũ Sơ chuẩn bị một số nội dung chia sẻ về quyển sách.
Một quyển sách mới xuất bản, chuyện đầu tiên chính là tuyên truyền.
Giai Giai nói sẽ sắp xếp để mời người đọc cùng một số truyền thông đến để tổ chức một cuộc giao lưu giữa độc giả và tác giả sau đó truyền thông viết đưa lên mạng. Đây là con đường quảng bá sách truyền thống.
Lúc ấy Lâm Vũ Sơ không muốn nói chuyện trước một đám người xa lạ. Ban đầu cô đơn giản chỉ muốn viết một quyển sách, cô có chút lo lắng.
Lương Mục Xuyên nhìn cô ghi những chỗ quan trong trên trang vở đột nhiên nhớ mình đã có lần nghiêm túc chuẩn bị cho một buổi tọa đàm ở đại học A. Khi đó anh còn nghĩ cô học tài chính nên cho rằng cô sẽ đến nghe anh tọa đàm. Cuối cùng chỉ là anh ‘cho rằng’, anh còn nhận được tin giữ cô đã có bạn trai.
Lương Mục Xuyên ôm Lâm Vũ Sơ, cô không nhận thấy cảm xúc khác thường của anh nên tùy ý để anh ôm. Tiếp tục ghi chú trên vở, “Từ từ, em sắp viết xong rồi.”
Lương Mục Xuyên ngửi mùi hương của cô, “Em yêu anh đúng không?”
Lâm Vũ Sơ vẫn cúi đầu viết, “Đúng vậy.”
“Em chỉ yêu một mình anh đúng không?”
“Không phải.”
Lương Mục Xuyên lập tức luống cuống, hoảng loạn nhìn sườn mặt của Lâm Vũ Sơ.
Cuối cùng Lâm Vũ Sơ cũng quay đầu lại, cười tinh nghịch nói với anh: “Em còn yêu cả ba mẹ em.”
Lương Mục Xuyên hít một hơi thật sâu sau đó thở dài một hơi. Anh cười thầm nghĩ không biết có phải anh lo lắng thái quá không. Người đã từng là tình địch của anh, trong lòng bảo bối của anh đã không là gì nữa, hà tất anh phải canh cánh trong lòng.
Giới thiệu sách mới rất ít người đến.
Một tác giả vừa mới xuất bản sách tất nhiên không thể được hưởng ứng rộng rãi. Cho dù cô đã có chuẩn bị tâm lý, cho dù cô hơi ngần ngừ đối với việc diễn thuyết nhưng Lâm Vũ Sơ vẫn có cảm giác bị hiện thực giáng cho một cú thật mạnh.
Cả Giai Giai có không đến mười người.
Nhưng điều duy nhất an ủi Lâm Vũ Sơ chính là có một độc giả nghiêm túc đọc sách của cô, cho dù ý tưởng phản hồi của người đó không phải là cuốn sách của cô muốn thể hiện nhưng Lâm Vũ Sơ vẫn cảm động suýt chút nữa rơi lệ.
Cùng người đọc duy nhất giao lưu xong, Giai Giai hỏi Lâm Vũ Sơ: “Còn có ai muốn hỏi gì không?”
Lúc đó giống như thời trung học, không có ai để ý đến giáo viên khi tiết học sắp kết thúc.
Rất xấu hổ nhưng cũng là hiện thực.
“Ngại quá, đã đến muộn, tôi có vấn đề muốn hỏi.”
Lâm Vũ Sơ ngoài ý muốn nhìn thấy Lương Mục Xuyên đang đi về phía mình.
Anh còn có vấn đề gì? Sơ thảo anh là người đầu tiên đọc, chung thảo anh cũng là người đầu tiên đọc, cái gì cần hỏi ở trên giường anh cũng đã hỏi qua. Còn có gì muốn biết,
Giai Giai cũng bất ngờ, cô ấy biết đây là Lương Mục Xuyên của tập đoàn Lương Nguyên. Nhưng cô ấy không biết Lâm Vũ Sơ và Lương Mục Xuyên có quan hệ gì. Một quyển sách của một tác giả không có tên tuổi, sao Lương Mục Xuyên lại tự mình đến đây.
Lương Mục Xuyên nhìn Lâm Vũ Sơ từ từ nói: “Có thể ký tên giúp tôi không?”
Lâm Vũ Sơ không nhịn được cười.
Hai người đối diện nhau, Giai Giai cuối cùng hiểu ra quan hệ của họ không bình thường.
Trong lòng Giai Giai có phỏng đoán, nói: “Được, ai muốn tác giả ký tên thì lại đây.”
Lần này ký tên cộng cả Lương Mục Xuyên có năm người. Hơi ngại ngùng, nhưng nhìn về phía Lương Mục Xuyên Lâm Vũ Sơ lại cảm thấy rất vui.
Buổi giao lưu kết thúc, mọi người rời đi, Lương Mục Xuyên đứng bên cạnh Lâm Vũ Sơ chờ đến người cuối cùng.
Phỏng đoán được chứng thực một phần.
Giai Giai đi về phía bọn họ, “Hai người là…”
Lâm Vũ Sơ phản ứng lại, “À, đây là ông xã của tôi.”
“Cho nên cô là bà chủ của tập đoàn Lương Nguyên?”
Lâm Vũ Sơ nhìn không rõ biểu tình của Giai Giai, im lặng gật đầu.
Lúc trước ông chủ của Lương Nguyên kết hôn không có ảnh cưới, trên mạng cũng chỉ có mấy tấm ảnh không rõ ở hôn lễ, căn bản không nhìn rõ mặt.
“Nhà xuất bản của tập đoàn Lương Nguyên có lực ảnh hưởng hơn, lúc đó vì sao cô không chọn họ mà lựa chọn chúng tôi?”
“Tôi không muốn dựa vào quan hệ.”
“Nhưng…” Giai Giai còn định nói gì nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lương Mục Xuyên lập tức không dám nói tiếp. Vừa rồi giọng cô thật sự có chút kích động.
Sau khi rời đi, Lâm Vũ Sơ chủ động hỏi Giai Giai lượng tiêu thụ. Giai Giai nói cho cô một con số, không khả quan mấy.
Nhưng Lâm Vũ Sơ cảm thấy Giai Giai hình như không để ý, có vẻ như còn chuẩn bị quảng bá quyển sách này.
Vài ngày sau trên mạng xuất hiện một tin tức hot.
“Phu nhân tập đoàn Lương Nguyên viết sách.”
Internet nhanh chóng bị chia sẻ rộng rãi, Lâm Vũ Sơ lo lắng nhìn bình luận, có người tò mò đọc sách của Lâm Vũ Sơ ở hiệu sách.
“Tôi còn tưởng rằng những người như vậy viết sách cũng không có gì đặc sắc, sẽ xuất bản quyển sách nửa sách là ảnh. Nhưng không ngờ quyển sách này không phải như vậy, viết rất hay, cho bốn sao.”
“Tôi cũng đã đọc, hành văn của phu nhân rất tốt.”
“Thật sự đáng đọc, cô Lương thật sự có thiên phú văn học.”
Tiếp theo còn có người tìm ra tư liệu tỉ mỉ của Lâm Vũ Sơ.
Lâm Vũ Sơ tìm Giai Giai, Giai Giai lập tức thừa nhận là cô đưa ra thông tin.
Lâm Vũ Sơ hỏi cô: “Nhất định phải làm như vậy sao?”
Giai Giai nói: “Vũ Sơ, khoảng cách giữa lý tưởng và hiện thực rất xa. Muốn cho người đọc tiếp nhận một quyển sách của một tác giả mới không tên tuổi rất khó.”
Lâm Vũ Sơ: “Nếu ngay từ đầu biết Lương Mục Xuyên là chồng tôi có phải là cô đã đưa tin tức này ra để quảng bá không?”
Giai Giai: “Đúng thế.”
Lâm Vũ Sơ không muốn nói gì nữa, nhưng Giai Giai lại chủ động hỏi cô: “Cô có biết một nhà xuất bản lớn như Trí Viễn tại sao lại bị Lương Nguyên thu mua không?”
Lâm Vũ Sơ nhìn những dòng tin nhắn Giai Giai nhắn lại đây:
“Bởi vì sách tốt rất khó làm. Tổng biên tập của Trí Viễn từng mua bản quyền của một tác giả nước ngoài nhưng trong nước không có mấy người đọc. Doanh số năm năm chỉ có hai ngàn. Khi đó nếu Lương Nguyên không thu mua thì Trí Viễn khả năng sẽ phá sản.”
“Sau đó, tác giả kia được giải Nobel. Doanh số năm năm hai ngàn trong một đêm tăng lên một vạn. Ở thời đại tin tức nhanh này, một quyển sách chưa ai biết rất khó đưa đến tay người xa lạ.”
“Tôi biết cô không muốn dựa vào mối quan hệ, chỉ muốn dựa vào thực lực của mình. Ai đều có lý tưởng, nhưng hiện thực là nếu không có một điểm gì để thu hút người đọc, sách của cô rất khó được người khác mua.”
Lâm Vũ Sơ không thể đáp lời nào, bấm chuột đọc lại một lần về “Phu nhân tập đoàn Lương Nguyên viết sách.”
Lâm Vũ Sơ cười cười tự giễu, nói với Lương Mục Xuyên, “Em luôn nghĩ không muốn dựa vào quan hệ, nhưng cuối cùng em vẫn dựa vào sự nổi tiếng của anh.”
Lương Mục Xuyên ôm cô, “Không giống nhau, chỉ là thả con tép bắt con tôm mà thôi.”
“Mục Xuyên, hóa ra em vẫn quá lý tưởng hóa.”