Trong lòng Lương Mục Xuyên hiểu rõ, ngựa quen đường cũ đi cạnh Lâm Vũ Sơ. Mạnh Luân đi cạnh Lâm Vũ Sơ, kể vài chuyện về Lương Mục Xuyên cho cô nghe.
“Chị dâu, chị không biết đâu, sau sự việc đó, anh Xuyên đã lắp camera ở khắp mọi nơi. Mà chỗ này là câu lạc bộ, lúc nào cũng hơi… đen tối, đâu thể phòng nào cũng lắp được. Bây giờ trong căn phòng trên tầng hai có một chiếc camera, đã là căn phòng độc quyền của tổng giám đốc Lương.” Lâm Vũ Sơ nghe vậy thì đỏ mặt. Theo như Mạnh Luân nói thì không phải anh lắp camera là vì cô sao.
Sau khi tới lầu hai, Mạnh Luân mở cửa phòng ra cho họ. Lương Mục Xuyên gật gật đầu về phía Phùng Dặc ở bên trong, còn Lâm Vũ Sơ thấy Lộ Y thì mỉm cười chào hỏi với cô ấy. Ngoài Mạnh Luân, Phùng Dặc, còn có hai người đàn ông Lâm Vũ Sơ không quen biết.
Lương Mục Xuyên khách sáo vài câu với họ, sau đó không biết ai đã bắt đầu nói vào vấn đề chính.
Trong phòng còn có những người phụ nữ mà những người đàn ông dẫn theo, Lâm Vũ Sơ chỉ quen Lộ Y, cô ngồi xuống cạnh Lộ Y. Lộ Y cười hỏi cô: “Lúc qua nhà em chúc tết chị đã mang rượu cho thầy, thầy có thích không?”
“Đương nhiên là thích.” Lúc rảnh rỗi Lâm Văn Trung thường thích uống một ly, Lâm Vũ Sơ nói: “Ba gặp chị thì rất vui.”
Lộ Y mỉm cười, nói như tự giễu: “Chắc là thầy vẫn chưa biết.”
Lâm Vũ Sơ không biết nên trả lời như thế nào. Cô không dám nhìn Lộ Y, vì sợ ánh mắt của cô ấy sẽ làm cô cảm thấy thương hại.
“… Em không nói với ba đâu.”
Lộ Y nắm tay Lâm Vũ Sơ, thấy có lỗi mỉm cười: “Chị cũng không có ý nghi ngờ em. Chị chỉ… chỉ thất vọng với bản thân mình.”
“Chị rất ưu tú, rất tốt, không cần phải thất vọng với bản thân mình. Ba em từng nói chị là một trong những học sinh ông ấy tự hào nhất.” Lộ Y nhìn Lâm Vũ Sơ, cảm thấy cô giống như em gái của mình, một người em gái đơn thuần lương thiện.
Lộ Y nói sang chuyện khác: “Gần đây ngoài đi xã giao với chồng, em còn làm việc gì khác không?”
Lâm Vũ Sơ mím môi, có hơi ngượng ngùng: “Gần đây em chuẩn bị viết một quyển sách.”
“Thật vậy sao?” Dường như Lộ Y rất vui mừng.
“Vâng.” Lâm Vũ Sơ mỉm cười gật đầu.
“Thật tốt quá. Năm đó khi em đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi tuyển sinh đại học và đỗ vào khoa tiếng Trung của Đại học A, chị nghĩ nếu sau này em không viết sách thì em sẽ lãng phí tài năng của mình.”
Mạnh Luân đi ngang qua hai người, nghe thấy lời nói của cô ấy thì lớn tiếng hét lên: “Cái gì sách? Ai muốn viết sách?”
Nói trước bước không qua, Lâm Vũ Sơ không thích lớn tiếng ồn ào truyền bá giống như Mạnh Luân.
“Không có gì. Tôi và chị Lộ Y đang nói chuyện về quyển sách mới đọc gần đây thôi.”
Khuôn mặt Mạnh Luân lộ vẻ hoài nghi, vừa định hỏi tiếp thì câu nói của Lộ Y khiến cho suy nghĩ của hắn ta biến mất, “Muốn uống rượu à?”
“Ừ. Đúng đúng.” Lúc này Mạnh Luân mới ra mình phải đi đến quầy rượu lấy rượu, vì thế tiếp tục đi đến chỗ quầy rượu.
Chuyện họ đang nói cũng tạm kết thúc, Lương Mục Xuyên đi đến chỗ Lâm Vũ Sơ.
“Hai người định uống rượu à?” Lâm Vũ Sơ kéo tay Lương Mục Xuyên hỏi.
“Ừ. Không có gì, lúc về thì kêu Tiểu Trương đến đây lái xe.”
“Anh uống ít một chút.”
Vẻ mặt Lương Mục Xuyên dịu dàng, dùng một tay khác nhéo mặt Lâm Vũ Sơ, “Được.”
Mà Lộ Y ngồi ở một bên theo bản năng nhìn về phía Phùng Dặc khi Lương Mục Xuyên đi tới, không cần biểu đạt bằng ngôn ngữ, Lộ Y đã hiểu được vẻ mặt của y, đứng dậy đi đến chỗ Phùng Dặc, “Làm sao vậy?”
Phùng Dặc ngồi, Lộ Y đứng. Lộ Y hơi hơi cúi đầu nhìn Phùng Dặc.
“… Không vui à?” Tầm mắt Lộ Y nhìn về phía khác.
“Không có.” Phùng Dặc nắm lấy tay Lộ Y đưa vào trong lồng ngực, Lộ Y ngã ngồi lên đùi Phùng Dặc, “Anh… làm gì vậy!”
Lộ Y giãy giụa muốn đứng lên. Nhưng Phùng Dặc lại ôm Lộ Y chặt hơn.
“Đi cùng tôi nhiều như vậy, người khác đã sớm biết quan hệ của chúng ta không đơn giản. Bây giờ cũng chỉ ngồi trên đùi tôi một chút thôi mà sao phản ứng của em lại như vậy? Bình thường đến những nơi như vậy người cười vui vẻ nhất không phải là em sao.”
Lộ Y không giãy giụa nữa, quay đầu đi không nhìn Phùng Dặc. Phùng Dặc nắm cằm Lộ Y, quay mặt cô ấy lại đối diện với mình.
“Sao lại không vui?”
“Tôi không phải không vui.” Lộ Y hít sâu một hơi, giương mắt nhìn về phía Phùng Dặc.
Mạnh Luân cầm mấy chén rượu và một chai rượu qua, thấy tư thế của Phùng Dặc và Lộ Y, nhịn không được trêu ghẹo nói: “Ây! Phùng Dặc, có cần tôi lấy thêm một cái ly để hai người uống rượu giao bôi không?”
“… Không cần, hôm nay cô ấy không uống.” Phùng Dặc nói chuyện cũng không nhìn về phía Mạnh Luân, ngược lại nhìn kỹ Lộ Y một lúc lâu, sau đó nói với Lộ Y: “Lúc về em lái xe đi, về chỗ của em.”
“Ừ.” Lộ Y thấp giọng lên tiếng, Phùng Dặc mới buông tha cho cô ấy.
Lộ Y đi về chỗ ngồi bên cạnh Lâm Vũ Sơ, Lương Mục Xuyên còn đang nói chuyện với Lâm Vũ Sơ.
Mạnh Luân vô cùng chu đáo rót rượu đưa cho Lương Mục Xuyên. Ly rượu thoảng qua trước mặt Lộ Y, mùi rượu chui thẳng vào xoang mũi. Lương Mục Xuyên nhận lấy ly rượu của Mạnh Luân rồi rời đi.
Lúc này Lâm Vũ Sơ mới quay lại phát hiện sắc mặt của Lộ Y có vẻ không thích hợp. Cô ấy mím chặt môi, lông mày nhíu chặt lại.
Đường Y nhìn về phía Phùng Dặc, y đang quay lưng về phía cô cầm ly rượu uống. Cuối cùng Lộ Y không nhịn được nữa, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Lâm Vũ Sơ lo lắng nên đi theo Lộ Y vào phòng vệ sinh. Mới vừa bước vào phòng vệ sinh, cô lập tức nhìn thấy Lộ Y ghé vào bồn rửa mặt nôn mửa.
Lộ Y biết là cô, đau khổ nói: “Đóng cửa lại giúp chị.” Vậy thì sẽ không bị nghe thấy.
Lâm Vũ Sơ lập tức đóng cửa phòng vệ sinh lại, sau đó rút tờ giấy đưa cho Lộ Y, “Có phải chị ăn nhầm thứ gì rồi đau bụng không?”
Mấy ngày nay Lộ Y không ăn uống được gì, toàn nôn ra mật dạ dày, thực quản đau đến mức làm cô ấy không thể trả lời. Cảm giác ghê tởm làm Lộ Y mất một lúc lâu mới bình phục lại được.
Cô ấy chống hai tay lên bồn trong chốc lát, sau đó mới mở vòi nước rửa tay.
“… Chị không ăn gì đau bụng, mà là… mang thai.” Nước chảy tí tách, Lâm Vũ Sơ vẫn nghe thấy Lộ Y đang nói gì.
“Anh ấy biết không?”
“Anh ấy không biết… chị không nói với anh ấy.” Lộ Y xoay người, nhìn Lâm Vũ Sơ. Lâm Vũ Sơ như nhìn ra cảm xúc từ ánh mắt của cô ấy, cô hoảng loạn không biết nên làm gì bây giờ.
Lâm Vũ Sơ lấy giấy lau khô tay cho Lộ Y, “Chị muốn giữ đứa nhỏ này không?”
Lộ Y cúi đầu nhìn bàn tay của mình được Lâm Vũ Sơ lau khô, nhẹ nhàng lắc đầu: “… Chị sẽ phá thai.”
Lộ Y và Lâm Vũ Sơ đi ra khỏi phòng vệ sinh, Phùng Dặc và Lương Mục Xuyên đều nhìn về phía hai người. Mạnh Luân lại lớn tiếng nói: “Người ta thường nói phụ nữ WC đều phải đi cùng nhau, xem ra đúng là như vậy.”
Lâm Vũ Sơ gọi người phục vụ câu lạc bộ, nói mình muốn uống một ly nước ấm.
Người phục vụ rời khỏi gian phòng không lâu thì bưng một ly nước ấm vào.
Mạnh Luân và mấy người đàn ông muốn đánh bài, ngay sau đó có người chuẩn bị bàn mạt chược và bài mạt chược.
Phùng Dặc nghe một cuộc điện thoại, đi ra khỏi gian phòng. Lúc này Lộ Y mới cầm lấy ly nước ấm mà Lâm Vũ Sơ gọi cho mình uống mấy ngụm.
“Nếu… chị đã quyết định rồi thì em sẽ đến bệnh viện với chị.”
Lộ Y nhẹ nhàng nở nụ cười, “Em không khuyên chị giữ lại đứa bé sao?”
“Em không biết vì sao chị lại bỏ… nhưng em biết chị Lộ Y sẽ không cam tâm đi vào con đường này nếu không có nguyên do. Nếu em khuyên chị giữ lại, thì sẽ không công bằng với người đã chịu khổ như chị.”
Trong mắt Lộ Y ngấn lệ, “Cảm ơn, cảm ơn em Vũ Sơ. Cảm ơn em đã đứng ở góc độ của chị để suy nghĩ.”
Mỗi lần nuốt xuống, dạ dày Lộ Y đều ở ẩn ẩn đau. Cô ấy buông ly xuống, “Anh ấy muốn kết hôn, chị sẽ không để con mình trở thành con riêng. Cho dù sau này cha của con chị không quyền không thế, chị cũng muốn con của mình được sinh ra một cách chính đáng…”
“… Chị đã tính toán hết rồi, đứa nhỏ này… sau khi phá thai, chị sẽ rời khỏi nơi này rồi đi về nhà, trở về thành phố nhỏ tuyến mười tám. Lúc trước chị luôn muốn ở trên thành phố này dốc sức làm nên sự nghiệp của bản thân. Nhưng bây giờ chị cảm thấy… Thành phố này quá phồn hoa, trải nghiệm một lần là đủ rồi.”
Lâm Vũ Sơ muốn nói gì đó, nhưng trùng hợp lúc này Phùng Dặc đã nói chuyện điện thoại xong đẩy cửa tiến vào, lời nói bị nuốt trở vào.
Phùng Dặc nhìn Lộ Y, vô tình nhìn thấy ly nước ấm trên bàn đã thấy đáy, sau đó đi về phía bàn chơi bài, mà không phát hiện ra điều gì bất thường.