Ngoài cửa trời mưa nhỏ, ánh đèn lúc sáng lúc tắt lướt qua cửa sổ xe pha lê. Lương Mục Xuyên ngồi ở ghế sau, nhìn những giọt nước bám vào cửa kính thất thần.
“Tổng giám đốc Lương, đến rồi.” Tiểu Trương nói một tiếng với Lương Mục Xuyên sau đó tự mình rời đi.
Lúc này Lương Mục Xuyên mới bừng tỉnh, xe đã ở trong gara, Tiểu Trương đi rồi, tầng hầm to như vậy có mỗi một mình anh.
Trên cửa kính xe từng giọt nước đang chảy xuống lăn qua giọt nước khác dần dần tụ thành một giọt nước to.
Ánh mắt Lương Mục Xuyên di động theo giọt nước kia, bốn phía yên tĩnh, gần như chỉ còn tiếng mưa tí tách bên ngoài.
Anh tự nhiên nhớ đến lần đầu tiên mình gặp Lâm Vũ Sơ.
Ba năm trước, Lương Mục Xuyên nhận được lời mời tham dự hội nghị của thành phố, bởi vì đi công tác về máy bay trễ nên anh đến muộn. Nhân vật được mời đã vào hội trường hết, bên ngoài sảnh hội trường chỉ còn vài nhân viên và một ít tình nguyện viên.
Lâm Vũ Sơ ngồi một góc ở sảnh hội trường đọc sách. Vị trí kia gần cửa hội trường, Lương Mục Xuyên đi từng bước về phía cô, phía sau anh còn có mấy người đi theo tiếng bước chân dồn dập cũng không khiến cho cô chú ý.
Lương Mục Xuyên bắt đầu tò mò cô đang đọc sách gì mà đọc tập trung như vậy.
Bỗng nhiên anh nghe phía sau có tiếng quát, hiển nhiên là nói với cô gái đang đọc sách.
“Cô học sinh kia!”
Lâm Vũ Sơ hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía người gọi cô.
“Cô không đeo thẻ còn chưa nói, vẫn luôn ngồi đó đọc sách tôi cũng không quản cô, sao người tới còn không biết. Mau mở cửa cho người ta đi.”
Lâm Vũ Sơ đoán được người đàn ông gọi cô là người phụ trách đội tình nguyện viên của trường học, cô bị oan muốn giải thích: “Tôi không phải…” Nhưng vừa nói ra lại nuốt vào, mím môi. Tưởng tượng mình vẫn luôn ngồi ở cửa hội trường, chiếm vị trí của tình nguyện viên thật sự là không đúng.
Lâm Vũ Sơ lập tức gấp sách lại đặt lên mặt bàn, vòng qua cái bàn chạy đến mở cửa cho Lương Mục Xuyên đi vào hội trường.
Lương Mục Xuyên quay đầu lại thấy Lâm Vũ Sơ phồng má thấy cô ngậm miệng, cũng thấy quyển sách kia của cô, là “Thời đại hoàng kim” của Vương Hiểu Ba.
Hoa văn trên bìa sách nhìn từ xa giống như hai động vật đang g/i/a/o p/h/ố/i.
Hội nghị kết thúc, người trong hội trưởng tản ra từ hai cửa. Nhân viên và tình nguyện viên đều bận rộn ghi chép, tiễn khách.
Lương Mục Xuyên theo bản năng nhìn xung quanh một vòng, cũng chưa thấy cô bé đọc sách kia. Đó là hành động theo bản năng, anh cũng không nghĩ nhiều.
Khi Lương Mục Xuyên lên sân khấu cùng với giảng viên đại học A Lâm Văn Trung. Lương Mục Xuyên đã nghe danh tiếng của Lâm Văn Trung. Từ hội trường đi ra ngoài Lương Mục Xuyên cũng thuận đường cùng thấy Lâm trao đổi vài vấn đề.
Khi mọi người đã rời đi gần hết, chỉ còn Lương Mục Xuyên và Lâm Văn Trung có một cô bé chạy từ một góc ra.
Lương Mục Xuyên lập tức thấy đó là cô bé đọc sách khi nãy.
Cô bước nhanh đến, gọi Lâm Văn Trung: “Ba.”
Lương Mục Xuyên ấn điều khiển cửa xe, cửa kính từ từ hạ xống. Anh bật cười vì hồi ức của mình.
Khi cô chạy đến, anh cho rằng cô chạy về phía anh.
“Ngủ chưa?”Lương Mục Xuyên gọi điện thoại cho Lâm Vũ Sơ.
Bên kia im lặng một lát rồi nói: “Chuẩn bị ngủ.”
“Bảo bối, anh uống say, em xuống đỡ ông xã lên một chút được không?”
Lại là một hồi im lặng, sau đó Lương Mục Xuyên mới nghe giọng của Lâm Vũ Sơ: “Đợi một lát.”
“Không vội, bảo bối.”
Lâm Vũ Sơ tùy tiện khoác cái áo khoác đi thang máy đến tầng hầm, cô đến gần chiếc Bentley.
Cửa sau xe đang mở, một chân của Lương Mục Xuyên duỗi ra ngoài. Chân anh rất dài, người ở trong xe chân có thể đặt lên mặt đất.
Lâm Vũ Sơ đi đến thấy Lâm Vũ Sơ nhắm mắt giơ tay nhéo mũi anh: “Đi thôi.”
Lương Mục Xuyên mở mắt ra thấy Lâm Vũ Sơ duỗi tay trước mặt anh, mắt đang nhìn anh.
Anh giơ tay cầm lấy tay của Lâm Vũ Sơ kéo về phía mình. Lâm Vũ Sơ ngã ngồi trên đùi Lương Mục Xuyên.
“Anh…”
Lâm Vũ Sơ bị Lương Mục Xuyên dùng môi chặn miệng.
Hôn càng lúc càng sâu, hơi nóng t/ì/n/h d/ụ/c tràn ngập toàn bộ bên trong xe.
Dây áo trên vai Lâm Vũ Sơ bị Lương Mục Xuyên làm cho rơi đến sườn tay váy ngủ trễ vai bị kéo đến tận ngực, cặp v/ú nhỏ không mặc nội y cứ thế lộ ra trước mắt Lương Mục Xuyên.
Lương Mục Xuyên cúi đầu ngậm lấy, một bàn tay cũng thừa cơ chui vào trong váy, dán lên đùi Lâm Vũ Sơ và di chuyển dần lên trên, kéo q/u/ầ/n l/ó/t của cô ra, ném vào trong xe.
Tư thế thay đổi Lương Mục Xuyên đặt Lâm Vũ Sơ xuống ghế sau, cũng đè lên người cô.
Anh đi vào.
Vài giây ngắn ngủi đi vào kia cảm giác rất khó nhịn. Lâm Vũ Sơ nhịn không được hơi nhăn mày, nâng cằm lên, tay nắm chặt áo sơ mi của Lương Mục Xuyên.
Cặp vú nhỏ của cô đung đưa, đỉnh xe trước mắt cô đong đưa giống như cả thế giới đều đang đong đưa ngoại trừ Lương Mục Xuyên.
Lâm Vũ Sơ thấy trên mặt Lương Mục Xuyên chảy mồ hôi, từng giọt mồ hôi nhỏ trên xương quai xanh của cô. Cặp mắt kia của anh vẫn luôn nhìn cô, trong mắt có t/ì/n/h d/ụ/c nóng bỏng, có tình yêu say đắm, còn có một chút tự hỏi mê ly.
Cô đột nhiên nhớ đến một đoạn trong sách của một nhà văn: “Vừa tiến hành động tác vui sướng, vừa tự hỏi về các câu hỏi siêu hình, tinh thần cơ năng đều dùng toàn lực, cảm giác không tồi. Tuy rằng có chút buồn cười nhưng đây là cách của người trưởng thành.”
Lương Mục Xuyên tự hỏi cái gì, Lâm Vũ Sơ không muốn biết. Cô chỉ cảm nhận mình sắp bị từng đợt từng đợt cao trào lãng tình bao phủ, cả người không khống chế được run rẩy. Mỗi khi đến thời khắc này, Lâm Vũ Sơ sẽ cảm thấy cơ thể này không phải của cô, nhưng cô vẫn cảm nhận được khoái cảm thật lớn trên cơ thể “không thuộc về cô”.
Lương Mục Xuyên ôm eo cô mãnh liệt lao vào, đỉnh xe trước mắt Lâm Vũ Sơ rung lắc dữ dội.
Cuối cùng anh vẫn bắn vào trong cô. dương v*t tràn đầy lỗ nhỏ không dư thừa chút nào.
Lâm Vũ Sơ mở đùi ra, hứng lấy cơ thể Lương Mục Xuyên. Cả người cô trên dưới chỉ có bên hông treo chiếc váy ngủ là không lõa lồ trần truồng.
Cẳng chân chạm vào ghế da trên xe, cơ thể cực nóng đột nhiên lạnh lẽo, Lâm Vũ Sơ hơi tỉnh táo lại: “Bên ngoài mưa?”
Lương Mục Xuyên ghé vào trên cặp v/ú nhỏ của Lâm Vũ Sơ nghỉ ngơi, đáp: “Ừ!”
Trong xem im lặng, không khí tràn ngập mùi tanh sau hoan ái, tràn đầy chóp mũi hai người phân không rõ là hương vị của ai.
“Anh hút thuốc?” Lâm Vũ Sơ lại hỏi.
“Sau này không hút nữa, bảo bối!” Lương Mục Xuyên hôn hôn lên v/ú cô, ngẩng đầu hôn lên môi cô.
Lâm Vũ Sơ không nói gì nữa.
Lương Mục Xuyên giúp cô chỉnh lại váy ngủ, còn không quên tự tay mặc lại quần lót anh đã cởi của cô, ôm cô về phòng ngủ.
Người “uống say” ôm người không uống say trở về phòng.
Lương Mục Xuyên gọi điện thoại cho Lâm Vũ Sơ, hiển nhiên là nói dối. Lời nói dối bị tố trong tràng hoan ái vừa xong, nhưng cũng thuận theo chảy về hướng đông. Cả chuyện hai người cãi nhau đêm nay, cũng bị bao phủ bởi trận hoan ái vừa xong.