Một lọ thuốc nho nhỏ đặt ở tủ đầu giường. Trên tủ đầu giường còn có một quyển sách, quyển sách chặn một góc lọ thuốc không để ý sẽ không biết.
Nhưng Lương Mục Xuyên vẫn nhìn thấy.
Anh không thể nói đó là cảm giác gì, chỉ cảm thấy đau lòng.
Có phải vì anh quá nóng vội nên cô có áp lực?
Lương Mục Xuyên kéo chăn che vai trần cho Lâm Vũ Sơ sau đó cúi đầu hôn cô một chút.
Đêm qua hai người quấn quýt hơi muộn, Lương Mục Xuyên không đành lòng đánh thức Lâm Vũ Sơ còn đang ngủ say nhẹ nhàng xuống giường mặc quần áo chuẩn bị đi làm.
Hôm nay Lương Mục Xuyên lười lái xe nên gọi tài xế riêng đến. Chiếc Bentley ngày hôm qua chịu tải hoan ái của anh và Lâm Vũ Sơ, Lương Mục Xuyên không muốn đem chiếc xe “quý giá” này cho người khác lái nên Tiểu Trương lái một chiếc Maybach.
Lương Mục Xuyên ngồi ghế sau trên chiếc Maybach, nhắm mắt nghỉ ngơi trong đầu lại không ngừng hiện lên ký ức từ ba năm trước với cô.
Không phải tất cả các hội nghị có thể để người không liên quan chờ bên ngoài hội trường. Tình nguyện viên cũng không được phép, huống chi chỉ là một cô gái chờ ba mình cùng về.
Dù những hội nghị không phải cao cấp, quản lý không nghiêm khắc Lâm Vũ Sơ cũng không đến chờ ba mình.
Ba năm đó, anh gặp cô rất ít, ít có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lương Mục Xuyên không thể nói mình quan tâm đến Lâm Vũ Sơ từ khi nào. Giống như không biết khi nào thì mùa xuân biến thành mùa hè, không biết mùa thu khi nào chuyển sang mùa đông.
Lương Mục Xuyên chỉ biết mình đang đến rất gần mùa xuân. Anh bắt đầu nhận lời mời của một số hội nghị quy cách thấp, khách mời có giảng viên Lâm Văn Trung của đại học A, có tình nguyện viên là sinh viên. Nếu có tình nguyện viên, như vậy có thể cô cũng đến anh có lẽ có thể gặp cô.
Nhưng “có lẽ” này xác suất rất thấp, thấp đến mức anh cảm thấy mỗi lần gặp cô là duyên phận trời định.
Khi đó anh tiếp nhận tập đoàn Lương Nguyên mới một hai năm nên bận rộn công việc, rất nhiều việc lớn lớn bé bé. Nếu là người khác sẽ từ chối các hội nghị cấp thấp, chỉ nhận lời tham gia các hội nghị cấp cao và quan trọng. Lương Mục Xuyên lại làm trái ngược lại, tham gia hội nghị cấp thấp, từ chối được thì đều từ chối các hội nghị cấp cao.
Hơn ba năm đó anh không phân biệt nặng nhẹ, cái gì cần tham gia cái gì không cần tham gia đều không phân biệt rõ, làm như vậy hạ thấp giá trị của tập đoàn Lương Nguyên. Sinh viên tốt nghiệp đại học nước ngoài, danh hiệu này nói thật dễ nghe nhưng không có gì đáng nói, nhất định là tiêu tiền mua bằng cấp.
Lương Mục Xuyên nghe được những lời đồn đãi đó, nhưng anh không quan tâm. Bởi vì anh biết mình đang làm gì, cũng biết mình muốn gì.
Ba năm đó những gì anh làm cho tập đoàn Lương Nguyên, những thành tựu mà tập đoàn Lương Nguyên đạt được, quy mô tập đoàn được mở rộng đã đánh mạnh vào mặt những người đó.
Lịch trình của Lương Mục Xuyên rất nhiều, mỗi ngày thư ký đều sẽ báo cáo với anh lịch trình cụ thể.
“Tổng giám đốc Lương, học viện kinh tế đại học A mời anh tham gia tọa đàm, nhưng ngày họ mời chúng ta đã có lịch từ trước…”
“Đại học A?” Lương Mục Xuyên nghe được trọng điểm.
“Đúng vậy.”
“Lùi lại lịch trình ngày hôm đó. Thông báo cho họ tôi sẽ tham gia tọa đàm.”
Ngày đến trường đại học A tham gia tọa đàm, trong hội trường chật kín người, ngoài cửa sổ còn có những người không được tham gia. Lương Mục Xuyên vừa nói chuyện vừa nhìn quanh một vòng nhưng không nhìn thấy người anh muốn gặp.
Vì lần này đến đại học A Lương Mục Xuyên đã chuẩn bị tỉ mỉ bản thảo, nhưng khi anh đưa mắt nhìn khắp hội trường một vài lần xong thì anh đột nhiên thấy mình làm điều vô nghĩa.
Tọa đàm kết thúc, Lâm Văn Trung là phó viện trưởng tỏ vẻ cảm ơn Lương Mục Xuyên. Cảm ơn một người kiệt xuất, tuổi trẻ trong kinh doanh đã đồng ý thu xếp công việc dành thời gian đến đại học A tham gia tọa đàm.
Lương Mục Xuyên cười cười nói vài câu khách sáo cho phải phép.
Mọi người tan đi, Lương Mục Xuyên như vô tình hỏi Lâm Văn Trung: “Tương lai sau này không biết con gái ngài có kế thừa học vấn của ngài không?”
Nói đến Lâm Vũ Sơ, Lâm Văn Trung cười vui vẻ trong mắt có sự yêu thương đối với con gái. Ông vẫy vẫy tay với Lương Mục Xuyên: “Con bé đó à, nó học hệ tiếng Trung, từ nhỏ đã thích đọc sách, muốn làm tác giả.”
Lương Mục Xuyên tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu, nói: “Hóa ra cô ấy học tiếng Trung.”
Anh nói như đáp lại Lâm Văn Trung cũng như tự nói với mình.
Đây đối với Lương Mục Xuyên chính là một tin tức quý giá. Trong lòng anh bắt đầu tính toán một doanh nhân có khả năng đến viện Văn học tham gia tọa đàm không. Có lẽ, mọi việc đều có thể xảy ra. Nhưng anh đến viện Văn học tọa đàm có thể nói về nội dung gì? Chẳng lẽ dạy bọn họ về sau bán sách của mình như thế nào sao?
Siêu xe màu đen đi trong sân trường, Lương Mục Xuyên chỉ lo ngắm cảnh ngoài cửa sổ, nhìn phong cảnh nơi Lâm Vũ Sơ từng đi qua.
Có lẽ trời cao không muốn làm anh đến một chuyến không công, quyết định cho Lương Mục Xuyên một bất ngờ.
Lương Mục Xuyên nhìn thấy Lâm Vũ Sơ
Nhưng thấy Lâm Vũ Sơ ở bên An Dã.
Bọn họ tay trong tay đi trên đường, An Dã đang trêu Lâm Vũ Sơ gì đó khiến cô liên tục đánh vào người hắn.
Lương Mục Xuyên nhìn ra lực đánh rất nhẹ, chỉ là trò chơi giữa cặp tình nhân mà thôi.
Anh không muốn nhìn tiếp nữa, kéo màn xe lên bảo tài xế lái nhanh hơn.
Vốn tưởng rằng mình hiểu về cô thêm một chút, cũng sẽ nhích gần cô hơn một chút, chỉ không nghĩ khoảng cách xa xôi giữa anh và cô còn có một bức tường ngăn cách.
Dù thế nào cũng phải là cô sao?
Thi thoảng trong đêm khuya tĩnh lặng Lương Mục Xuyên không ngủ được trong đầu sẽ hiện lên hình ảnh Lâm Vũ Sơ và An Dã ở bên nhau, anh buồn bã tự hỏi mình như vậy.
Câu trả lời là: “Không nhất định.”
Anh tốt nghiệp Cambridge của Anh, người nối nghiệp tập đoàn Lương Nguyên, bề ngoài thượng đẳng, bối cảnh lý lịch đều sáng lấp lánh, không thiếu một thứ gì cớ sao lại cứ phải thích một cô gái chỉ gặp mặt vài lần, lại đã có bạn trai?
Đúng vậy, không cần thiết.
Lương Mục Xuyên nghĩ như vậy nhưng đêm đó khi anh lái xe qua một khu hồ nhân tạo, thấy bóng một cô gái rất giông Lâm Vũ Sơ tim anh đập lỡ một nhịp.
Nhìn chằm chằm cái bóng kia hồi lâu, Lương Mục Xuyên xác định người kia chính là Lâm Vũ Sơ. Bên cạnh cô còn đặt mấy chai bia, Lương Mục Xuyên hơi hơi nhăn mày, con gái nửa đêm một mình uống rượu bên ngoài không an toàn.
Anh tìm chỗ dừng xe, đi đến bên cạnh Lâm Vũ Sơ.
Có vẻ cô đã uống say.
Lương Mục Xuyên ngồi xuống bên cạnh Lâm Vũ Sơ nghe nói cô chia tay.
Anh nhìn cảnh vật trước mắt, mặt hồ chiếu ngược ánh trăng, lấp lánh. Tay anh cầm lon bia Lâm Vũ Sơ đưa cho, Lương Mục Xuyên cúi đầu nhìn là nhãn hàng anh chưa từng nhìn thấy.
Lương Mục Xuyên nói anh còn phải lái xe.
Lâm Vũ Sơ thu lại bia trong tay anh, nháy mắt bàn tay anh trống không, ngón tay dần dần nắm lại. Lương Mục Xuyên nhịn không được bật cười ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Lương Mục Xuyên cảm thấy cả đời anh chưa từng gặp được cảnh đẹp như vậy.
Lo lắng an nguy của Lâm Vũ Sơ nên Lương Mục Xuyên đưa cô về nhà.
Đưa cô đến dưới tầng, cùng cô lên tầng, trong lòng dần nảy ra một ý tưởng.
“Ba mẹ em đâu?”
“Bọn họ… ừ… bọn họ đi công tác sáng mai mới về.”
“Giờ chỉ có một mình em ở nhà thôi sao?”
“Ừm… đúng vậy, anh… ư…”
Mùi rượu trong miệng Lâm Vũ Sơ bị anh dùng lưỡi lây hết đưa đến khoang miệng của mình. Coi như anh uống rượu cô đã từng uống.
Cửa căn phòng có dán poster kia vừa nhìn biết ngay là phòng ngủ của Lâm Vũ Sơ.
Không bật đèn, Lương Mục Xuyên hôn cô nghiêng ngả lảo đảo áp cô lên giường. Cô khóc, cầu anh rời đi, nói sáng mai ba mẹ cô sẽ trở về…
Mặt Lâm Vũ Sơ đầy nước mắt khiến Lương Mục Xuyên đau lòng, nhưng anh đã hạ quyết tâm.
Cô và bạn trai chia tay, còn có khả năng nối lại tình xưa. Đến lúc đó Lương Mục Xuyên còn có thể chờ đến khi Lâm Vũ Sơ chia tay lần nữa sao?
Anh đã chờ lâu lắm rồi, cứ như vậy mà tiến lên đi. Có lẽ sáng mai ba mẹ cô về sẽ thấy đến lúc đó thuận lý thành chương anh chịu trách nhiệm, để cô kết hôn với mình, trở thành bà Lương.
Nhất định dù thế nào cũng phải là cô sao?
Lần này Lương Mục Xuyên xác định được câu trả lời trong lòng: Đúng vậy, dù thế nào cũng phải là cô.
Đêm hôm đó mất hồn, Lương Mục Xuyên cúi người dán vào tai Lâm Vũ Sơ: “Bảo bối, anh yêu em.”
Buổi sáng hôm sau thật ra Lương Mục Xuyên đã tỉnh trước Lâm Vũ Sơ. Anh lặng lặng nhìn dáng vẻ Lâm Vũ Sơ khi ngủ, không có ý định rời đi.
Anh chờ đợi cha mẹ cô về sớm một chút, mở cửa phòng nhìn thấy mọi thứ, bảo anh chịu trách nhiệm, bảo anh cưới Lâm Vũ Sơ….
Lương Mục Xuyên đợi rất lâu, chờ đến khi Lâm Vũ Sơ tỉnh giấc cũng chờ đến khi phòng ngoài có tiếng mở cửa, anh nghe tiếng Từ Tĩnh Văn nói: “Con bé Vũ Sơ này sao không khóa cửa…”