"Bình nhi à, cháu có cùng gân cốt bình thường so với những người khác trong tộc. Trong đời này, có thể sẽ rất khó khăn để đạt được Trúc Cơ. Tài nguyên của tộc không đủ để cung ứng cho mỗi thành viên. Sau khi thảo luận với các tộc trưởng, chúng ta quyết định gửi cháu đến Vân Sơn Đầm Lầy để đi cùng với Kim Dương Tông khai hoang. Có lẽ khi đến đó, cháu sẽ gặp được cơ hội tiên duyên của mình."
Trong một ngôi nhà gỗ, không khí ẩm ướt đầy mùi ẩm mốc. Ánh đèn lờ mờ phát sáng.
Thẩm Bình ngồi cúi đầu trên bàn và nhìn vào căn phòng sập sệ, thở dài một cái.
Kim Dương Tông đòi hỏi một đội ngũ lớn các tu sĩ có sức lực để khai hoang. Với tư cách là một trong bốn hệ Tạp Linh Căn và có tư chất phổ thông, gia tộc đã sử dụng cậu để đổi lấy tài nguyên. Thực tế, trong tộc, việc này là điều bình thường nhưng điều này cũng không thể chấp nhận dễ dàng được.
Nhưng đã hai mươi năm trôi qua, Thẩm Bình vẫn chưa gặp được tiên duyên như người ta nói. Thực tế, việc khai hoang đã làm cậu mắc phải một căn bệnh không dứt do bị nhiễm độc yêu thú. Mỗi ngày, cậu phải sử dụng linh lực để kiểm soát độc tính trong cơ thể. Vì vậy, tiến trình tu luyện của cậu trở nên chậm chạp hơn và đã dừng ở tầng Luyện Khí (tầng 3) khi cậu đã trên 40 tuổi. Cuộc sống của cậu trở nên cực khổ một cách khó tả.
Là một người xuyên việt cậu có đầy đủ tài liệu
Cậu không thể đối mặt với những khó khăn của cuộc sống mà bản thân chả đạt được bất kỳ thành tích
nào trong việc tu luyện.
Tuy là một người hiểu về lý thuyết, nhưng cậu lại thiếu kinh nghiệm thực hành. Vì vậy, Thẩm Bình có thể được coi là một bản mẫu tiêu cực về việc xuyên không.
Tuy nhiên, Thẩm Bình không có cách nào khác. Không có người chỉ dẫn, cậu đã tu luyện hơn 20 năm nhưng vẫn như bước trên một tảng băng mỏng, cảm nhận được sự khắc nghiệt và gian khổ của con đường tu tiên.
Trong tiếng oanh ken két, sấm sét đã xé qua trời, tạo nên tiếng sấm vang vọng khắp nơi.
Thẩm Bình đứng lên và đi đến cửa gỗ phía trước, mở cửa sổ và nghe tiếng mưa rơi vang lên trong tai. Nhìn về phía chân trời đầy tia chớp và sấm sét, cậu tự mỉm cười và nói: "Không biết đó là ai đang độ kiếp, đáng tiếc, cậu sợ rằng trong cả cuộc đời này cậu cũng sẽ không có cơ hội như vậy."
“Thôi, hai mươi năm đã trôi qua rồi, cũng đến lúc chấp nhận số phận!”
Là người xuyên không, cậu tin tưởng rằng số phận của mình do chính bản thân quyết định, chứ không phải do trời định.
Dù cho bốn hệ Tạp Linh Căn cậu cũng không ngừng nỗ lực rèn luyện ý chí, dù sao tư chất của các tiền bối càng phế cũng có rất nhiều ví dụ tu hành thành công..
Dù không có bàng tay vàng, nhưng may mắn xuyên qua đến thế giới siêu phàm thì vận may của cậu không phải quá thấp.
Tuy nhiên, hiện thực lại tàn khốc
Cậu cho có cố gắng, lại cần cù.
Không có tư chất và cơ duyên cuối cùng sẽ là bỏ công sức vô ích, không thấy hy vọng gì cả.
Sau khi đóng cửa, Thẩm Bình quyết định nghỉ ngơi sau một đêm mệt mỏi.
Tối đó, cậu không còn tiếp tục vẽ phù vì quá mệt mỏi, thay vào đó là nghỉ ngơi và thư giãn tinh thần.
Khi thức dậy vào ngày hôm sau, mưa đã ngừng.
Ngoài phòng, con đường tràn ngập bùn đất, nước mưa đọng lại thành những luồng nhỏ dọc theo đường tạo thành những khe rãnh chảy chậm rãi, Thẩm Bình đạp qua bảy , tám ngõ đường tắt vòng lên, đi đến con đường chính được lát đá xanh. Đây là nơi tập trung của rất nhiều tu sĩ, cả hai bên đường đều có những hàng bán hàng rong, tạo nên một cảnh tượng sôi động. Theo đại lộ, cậu bước nhanh tới một cửa hàng lớn.
“Ôi, đây không phải Thẩm đạo hữu sao? Rất ít khi có khách quý ghé qua đây đấy!”
Trong một tiệm ăn có người phục vụ diện kiến, cô ấy đeo trang sức lấp lánh, da mặt trắng mịn, và trên môi thoa đầy son phấn. Mỗi khi có cơn gió, hương thơm theo làn gió khí trời tràn vào mủi Thẩm Bình cũng cảm nhận được mùi thơm.
"Thưa đạo hữu, ta có việc muốn nhờ đến..."
Thẩm Bình mới chỉ nói được nửa câu.
Nữ tu cười tươi và ngắt lời, "Đừng lo, ta đảm bảo sẽ tìm cho cậu một cô gái xinh đẹp, trắng trẻo. Không phải tất cả đều đến đây để tìm vợ sao? Thẩm đạo hữu, ta đã khuyên cậu rồi, Trúc Cơ không còn hy vọng, phải tập trung vào bồi dưỡng thế hệ sau. Nếu cậu nghĩ sớm hơn, chắc hẳn đã có cô con gái Trúc Cơ rồi đấy!"
Thẩm Bình thở dài và nói, "Tằng đạo hữu nói đúng quá!" Sau khi nói xong, Thẩm Bình đưa cho Tằng Bà Mối một cái túi vải, bên trong nặng trịch.
Tằng Bà Mối mở ra và xem qua trong đó, nụ cười trên mặt càng rực rỡ hơn, "Thẩm đạo hữu không hổ là Phù Sư a, ra tay chính là hào phóng."
10 khối linh thạch tuyệt đối xem như không ít, đáng giá một khoản tiền lớn. Thẩm Bình góp nhặt tài sản không dễ, lần này tất nhiên nhận mệnh, liền muốn tìm một cô vợ xinh đẹp, vừa lòng và tốt nhất là có linh căn tư chất. Nếu sinh được con cái sau này, tỉ lệ nắm giữ linh căn sẽ rất lớn.
Cậu trình bày điều kiện của mình cho bà Tằng bà mối.
Tằng bà mối lưỡng lự một lát và nói, "Thẩm đạo hữu ạ, linh căn tư chất rất khó tìm, thậm chí ngay cả linh căn ngụy cũng rất hiếm, các cô gái đến đây để trở thành vợ chồng đều có trình độ Luyện Khí trung kỳ trở lên, và ngay cả những người có linh căn thấp cũng phải đạt trình độ Luyện Khí hậu kỳ."
Thẩm Bình hiểu rõ rằng tìm một người con gái có linh căn tốt thật sự là một nhiệm vụ khó khăn, vì cậu chính là một Phù Sư cấp thấp, kỹ năng chế tạo phù cũng chưa được tinh thông.
"Tằng đạo hữu, tận sức giúp đỡ ta tìm kiếm, nếu không thể tìm được thì ta sẽ tìm một phụ nữ khác làm vợ," Thẩm Bình nói.
Sau khi đưa ra điều kiện của mình, Thẩm Bình đợi Tằng bà mối trả lời. Tuy nhiên, bà chỉ cười và nói rằng tại Vân Sơn Phường, có rất nhiều phàm nhân nữ tử tuy không có linh căn tư chất, nhưng lại tinh tế và đẹp đẽ. Bà cam đoan rằng sẽ giúp Thẩm Bình tìm được một cô gái dễ dàng cưới đẻ con ra có linh căn. Thẩm Bình cảm ơn Tằng bà mối và rời khỏi cửa hàng.
Thay vì dừng lại, cậu quay trở về nhà ngay lập tức.
Vân Sơn Phường là một khu phố do Kim Dương Tông thiết lập và đã tồn tại trong hai mươi năm. Mặc dù tương đối đảm bảo an toàn tốt, nhưng vị trí của Thẩm Bình ở ngoại vi phường thị và vẫn có những vụ giết người và cướp bảo diễn ra thường xuyên. Vì cậu khá nghèo và không có pháp khí tốt trên người, lại cẩn thận nên đã trải qua những năm tháng yên bình.
Sau mấy chục ngày , Tằng bà mối lại có tin tức liên quan đến tìm kiếm linh căn nữ tử.
Thẩm Bình lại tới môn phố và lên tới tầng hai. Ngay khi bước vào cửa, cậu đã thấy một cô gái trẻ nhỏ đang ngồi trên ghế, với vẻ mặt lo lắng và vuốt váy. Cô gái trông khoảng hai mươi tám tuổi, da thịt trắng và tươi tắn, không quá khuynh thành nhưng rất duyên dáng.
Tằng bà mối nở nụ cười và nói, "Nàng không tồi chút nào phải không? Tên của nàng là Vương Vân, cha nàng là một tu sĩ Luyện Khí ở tầng năm. Hồi trước khi ra ngoài, cha nàng đã bị săn đuổi và bị giết chết, nhưng để lại nàng một mình. Mặc dù nàng không có linh căn, nhưng cơ thể có thể cảm ứng được linh khí.
Nếu nàng tu luyện võ đạo, nàng có thể dễ dàng đột phá đến cảnh giới tiên thiên... Quan trọng nhất là nàng rất ngoan ngoãn."
Khi nghe câu nói phía sau, Thẩm Bình quyết định ngay lập tức, "Ta chọn nàng ấy!"
Tằng bà mối đầy vui vẻ, "Được rồi, với năm khối linh thạch hạ phẩm này, cô nương này là vợ của Thẩm đạo hữu. Nhưng khi tổ chức tiệc cưới, để ta đến uống một vài ly nhé!"
Thẩm Bình rút ra năm khối linh thạch hạ phẩm và cùng với tiểu cô nương này rời khỏi cửa.
Hai ngày sau, họ tổ chức tiệc cưới.
Tất cả hàng xóm láng giềng đều được mời.
Hầu hết những người sống gần đó đều là Luyện Khí trung hạ tầng và đều được mời đến tiệc cưới. Với danh tiếng của Thẩm Bình Phù Sư, tất cả đều tươi cười và háo hức đến dự.
Buổi tối, phòng được chiếu sáng bởi một vài cây nến, mặc dù không sáng bằng ngày nhưng cũng đủ để Thẩm Bình và Vương Vân nhìn thấy nhau.
Dù phường thị có bán đèn thủy tinh chiếu sáng nhưng giá cả đắt đỏ, Thẩm Bình không dám động vào tiền của cải để mua đèn xa xỉ đó.
Vương Vân ngồi ở mép giường, đầu tóc đen nhánh bao phủ cả vùng trán, cơ thể căng thẳng. Cha của cô đã qua đời và vì cô không có linh căn,nên cô bị giới hạn trong Vân Sơn Phường và không được tự do hành động. Hiện tại, cô chỉ mong muốn được vị tu sĩ đối xử tử tế với bản thân mình.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Vương Vân trở nên lo lắng hơn. Khi khăn đội đầu cô dâu được nâng lên, cô ngượng ngùng cúi đầu và không dám nhìn thẳng vào chồng mình.
Thẩm Bình cũng cảm thấy hơi căng thẳng, mặc dù trong kiếp trước cậu đã đọc nhiều về tình yêu và hôn nhân, nhưng chỉ là lý thuyết mà thôi. Tuy nhiên, với việc cậu được coi là một tu sĩ, dù thực lực vẫn còn yếu kém, việc cưới vợ là chuyện dễ dàng.
"Vân nhi, chúng ta nên nghỉ ngơi." Cậu đưa tay vuốt nhẹ trên vai Vương Vân.
"Phu quân, Còn xin thương hoa tiếc ngọc..." Vương Vân lên tiếng.
Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, làm tắt ngọn nến, khiến căn phòng bị bao phủ trong bóng tối.
Rất nhanh.
Thẩm Bình cuối cùng xoá đi những ngây ngô trong lòng, trở thành một chân chính một người nam nhân.
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Bình đột nhiên trỗi dậy từ giấc ngủ sâu, cảm nhận được cơn co thắt lạ lùng trong ngực giống như con mèo con, khiến cho khuôn mặt cậu hiện lên nét buồn phiền khó tả.
Từ nay về sau, Thẩm Bình quyết tâm loại bỏ những thứ không cần thiết và tích lũy nguồn tư nguyên tu luyện cho thế hệ sau. Nếu hậu đại không có linh căn, cậu ta vẫn có thể sống một cuộc đời bình thường.
【 Bạn đã vất vả và cần cù cùng vợ ngủ chung một đêm, nhận được kinh nghiệm chế phù +10】
【 Độ thiện cảm của vợ tăng lên 60】
【 Tiến bộ: 0】
【 Phù Sư: Nhất giai hạ phẩm (1005/1000), có thể đột phá】
Khi cậu chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên một giao diện ảo xuất hiện, gây chú ý của cậu tới khóe mắt phía dưới. Trên giao diện có các ký tự tứ hạnh vàng óng ánh.
Thẩm Bình nhìn chăm chú vào giao diện, nhận ra rằng nó không phải là ảo giác do quá độ mệt mỏi.
"Có lẽ đây là bàn tay vàng phải không?"
cậu hồi hộp hỏi người vợ bên cạnh.
“Vân nhi, trước mắt thiếp có thấy đồ vật gì không?”
"Không có gì cả," Vương Vân trả lời.
Vương Vân vội trả lời, sau đó ngượng ngùng nói, "Chàng ơi, thiếp ngủ dậy muộn, thiếp sẽ nấu ăn cho chàng."
Nhưng Thẩm Bình lại quay sang.
"Bây giờ còn sớm, chúng ta hãy ngủ thêm một chút."
Cậu không chú ý đến việc thông cảm cho vợ mình.
Cậu muốn kiểm tra xem liệu đó có phải là bàn tay vàng thật không.