• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thứ 3 chương Đan sư tới nhà chơi

Đi ra ngoài còn chưa được nửa giờ.

Thẩm Bình liền đi về, xấu hổ vì ví tiền của cậu bây giờ cũng đã không còn được nhiều nữa, cũng chả dám đi dạo thêm.

Cậu đẩy cánh cửa ra.

Thì nhìn thấy vợ của mình nở một nụ cười vui vẻ trên gương mặt, làm cho bản thân cũng cười theo, trong lòng của nàng vẫn còn vết sướt không thể phai nhoà được, khi cha của Vương Vân ra ngoài làm nhiệm vụ thì bị người ta săn giết, vì vậy mới lo lắng quá cho sự an toàn của cậu.

Dù Hồng Liễu ngõ hẻm nó cách phường thị cũng không quá xa, miễn không để lộ cho người ta thấy mình có tiền trong người, đi đứng cẩn thận, theo bình thường sẽ không gặp bọn chuyên đi trộm cắp.

Huống hồ

Độc tính trong cơ thể của cậu mỗi ngày điều cần được áp chế, dẫn đến tu vi không tiến tới mà còn thụt lùi, tin tức như thế thì cả cái hẻm đã sớm biết rồi, phần lớn mọi người điều biết gia cảnh của cậu khá nghèo, bản thân tiết kiếm cũng không được bao nhiêu hết, nếu mà lều chặn đường cướp của thì chỉ có tốn công mà không được lợi bao nhiêu.

Vào lúc ban đêm

Trên bàn là một bàn đủ loại đồ ăn do vợ làm.

“Cả một ngày chàng đã mệt mỏi, vì thế phải ăn nhiều đồ bổ lên nhé.”

Gương mặt của Vương Vân hơi đỏ, vừa làm vợ người ta, vợ chồng hai người thường xuyên thân mật, nhưng thật sự trải nghiệm việc đó thì nó như ăn sương ăn mật vậy, ngược lại lại làm cho nàng thích hơn, chỉ là hơi lo lắng làm quá nhiều việc đó sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành của chàng.

Thẩm Bình vừa cười vừa lấy ra một quyển sách từ trong túi trữ vật ra đưa cho nàng.

“Vân nhi, sách này là một quyển công pháp võ đạo, có hiệu quả dưỡng sinh tăng cường thân thể , người không có linh căn cũng có thể luyện tập công pháp của người phàm, nếu mà đột phá tới tiên thiên, trong tương lai cũng có thể tăng thêm một chút tuổi thọ đó.”

Vương Vân gật đầu cầm lấy, mắt thì nhìn lên quyển kia công pháp, không biết sao trong lòng lại có chút buồn, không có linh căn thì không tu hành được, nếu mà tới qua năm mươi tuổi thì da sẽ nhăn nheo mất sức sống, đến lúc đó chàng cũng sẽ không còn chăm sóc nàng ân cần như bây giờ nữa, cuộc đời này chỉ sợ không đi đến Trúc Cơ được, nhưng hai người sẽ nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời.

Buổi tối.

Vừa ăn bữa tối toàn đồ bổ, Thẩm Bình tràn đầy sinh lực đại chiến 300 hiệp, liền thu được rất nhiều điểm kinh nghiệm phù đạo.

Nhưng qua đêm nay, cậu sẽ phải thay đổi kế hoạch, bình thường thì mỗi ngày làm 5 nháy thì nay đổi lại sang 3 nháy thôi, thì giảm đương nhiên thu được kinh nghiệm cũng sẽ giảm theo, cũng chỉ vì để không bị tổn thương căn cơ tu đạo mà thôi, thì nhất thiết phảii làm như thế, với lại phải chăm sóc trạng thái tinh thần của vợ nữa.

“Chờ ta tiết kiệm một ít, ta cần nhất là phải mua sắm một bản công pháp song tu bí thuật thích hợp mới được.”

Âm thầm động viên bản thân Thẩm Bình.

Kim thủ chỉ thì liên quan đến việc song tu, thế như vậy song tu bí thuật chính là vật vừa cần, thì khi song tu mới không tổn hại tinh hoa của người đàn ông, cách đạt được kinh nghiệm vừa khoẻ vừa ổn định nữa.

Bước tiếp theo đó là chế phù, song tu, áp chế độc tính.

Thời gian trôi qua trong hạnh phúc và phong phú.

Cái đạt lợi nhất là kinh nghiệm phù đạo đạt được một cách nhanh chóng, nhờ đó mà việc chế phù của cậu cũng tăng xác xuất thànhh công lên cao hơn nữa, bây giờ chỉ cần 2 phần vật liệu chế phù thì có thể chắc chắn tạo ra 1 tấm luôn rồi.

Sau tầm mười ngày.

Tiếng đập cửa ở ngoài phòng vang lên.

Thẩm Bình chạy ra mở cửa, thì nhìn thấy một vị tu sĩ xa lạ, thì không khỏi nhìn chằm chằm cảnh giác.

“Chào Thẩm đạo hữu, ta xin tự giới thiệu ta là Hà Khâm, vừa chuyển tới bên cạnh cậu thôi, thì hôm nay rảnh rảnh nên cố ý tới đây thăm nhà cho biết, đây cũng xem như một chút lòng thành của ta, mong cậu nhận lấy.”

Vừa nói xong.

Tu sĩ họ Hà liền lấy ra một cái bình ngọc tinh xảo đưa qua cho.

Thẩm Bình chớp mắt và nhìn xuống, thì cậu ta ngạc nhiện nói:”Chẳng lẻ Hà đạo hữa là một vị đan sư à ?”

Trong bình ngọc tinh xảo chứa đựng nhiều viên Ngưng Khí Đan, mặc dù là loại đan dược phẩm cấp thấp, nhưng giá của nó cũng không rẽ, một viên bán là 2 viên linh thạch chứ nhiêu, trong bình ngọc có 3 viên đan dược, thế thì có giá trị tận 6 viên linh thạch hạ phẩm

Vừa tới nhà người khác chơi hỏi thăm, liền tặng quà lớn như vậy.

Không còn nghi ngờ gì nữa trước mặt Thẩm Bình chắc chắn trên 50% là một vị biết luyện đan rồi.

Hà Khâm nghe thế thì cười nói, nghe được trong giọng cũng mang theo một tí gì đó là kiêu ngạo.

Tu tiên nhiều nghề, có Đan Khí Phù và Trận.

Đối với tu sĩ thì đan dược là một tài nguyên quan trọng không thể thiếu được, có thể tăng cường pháp lực một cách nhanh chóng cho cảnh giới.

Còn pháp khí, phù triện hay trận pháp thì nó chỉ là những thủ đoạn hổ trợ tu sĩ tăng lên năng lực chiến đấu hay là bảo vệ bản thân.

“Đã thất lễ, thất lễ rồi!”

“Còn xin mời Hà đạo hữu vô nhà chơi ạ.”

Thái độ của Thẩm Bình thay đổi một cách rất lễ phép nói.

Hà Khâm cũng không ngạc nhiên mà bước chân vào phòng một cách tự nhiên như ở nhà.

“Xin giới thiệu với đạo hữu, đây là vợ tôi.”

Thẩm Bình đưa tay về phía Vương Vân và nói.

Gã biết răng Vương Vân là một người không có linh căn, cho nên chỉ là nhìn lướt qua thôi chứ cũng chả nhìn gì nhiều, phàm nhân mà thôi cho dù có xinh đẹp nghiên thành đổ nước , cũng không khơi dậy nổi thú tính của tu sĩ để ý đến mình, không tu hành được thì có sống được 100 năm đi chăn nữa thì sau đó cũng thành một bộ xương khô trãi đầy hoa hồng mà thôi.

Hai người ngồi xuống ghế, Thẩm Bình liền rót cho Hà đạo hữu chén trà xanh còn nóng, sau đó hai người cũng nói chuyện qua lại được một lúc thì Hà Khâm đứng dậy xin ra về trước.

Thấy thế thì Thẩm Bình dẫn ra cửa, lặng lẽ tặng cho người ta thêm một tấm hộ thân phù, sở dĩ cậu ta đưa cho là 1 tấm trung phẩm phù triện là vì, thể hiện bản thân cũng có chút ít thực lực, nếu về sau người ta có tấn thăng làm trung phẩm Đan sư, thì cũng có cái cớ để thuận tiện xin người ta luyện cho mình đan được luôn.

Sau khi tiễn khách

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK