Trên đường trở về Vân Hà ngõ hẻm.
Cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì dù hôm nay đã tiêu phí rất nhiều tiền, nhưng cậu không cần lo lắng về việc bị những tên cướp tu bám theo đuôi chặn đường cướp của nữa, cảm giác thật sự rất tốt.
Cậu nhìn xem đi tới đi lui những tu sĩ mạnh mẽ hơn nhiều khi ở Hồng Liễu ngõ hẻm.
Cậu không thể che giấu được nụ cười trên mặt mình.
Bây giờ ta có chút nghèo và còn đang ở trình độ tu vi khá thấp.
Nhưng tương lai lại đầy hy vọng.
Khi đi ngang qua khu vực của Phù Bảo Đường,
Cậu do dự một chút nhưng sau đó quyết định, ngoặt đầu lại chuyển hướng đi về phía Phù Bảo Đường.
Ở đây có một con đường yên tĩnh,
Và cũng có trận pháp cách âm nữa.
Cậu đi tiếp đến phòng chính của đại sảnh.
Một nữ tu đứng sau quầy, trông trang trọng và nghiêm túc, đang nhìn xuống sổ sách phù chú.
“Đạo hữu.”
Thẩm Bình nhẹ nhàng gọi, " Xin hỏi, để học phù đạo tại Phù Bảo Đường, ta cần phải trả bao nhiêu tiền?"
Nữ tu đứng lên và đánh giá Thẩm Bình trước khi trả lời: "Mỗi năm cần đóng 10 khối Trung Phẩm Linh Thạch. Nếu muốn học từ một Phù Sư cấp cao, sẽ phải trả thêm Linh Thạch, cụ thể sẽ được thông báo rõ ràng."
Phù Bảo Đường và Đan Bảo Đường là nơi chuyên tập trung tu hành của nhiều tu sĩ có bách nghệ khác nhau. Đây cũng là nơi tạo điều kiện thu hút những người tán tu kỹ nghệ thiên tài vì đây là một trung tâm do Kim Dương Tông thành lập.
Thẩm Bình đã từng tập trung tu hành ở đây trong một khoảng thời gian và chi phí rất thấp. Thêm vào đó, việc giảng dạy của các Phù Sư cao cấp cũng được miễn phí.
Tuy nhiên, hiện tại tình hình có vẻ đã thay đổi...
Mỗi năm, có thể lấy ra một ít Linh Thạch Trung Phẩm Phù Sư vượt quá mức quy định, thì cũng không nhiều lắm.
Tuy nhiên, với mục đích tăng cường bản thân, hầu hết các Phù Sư vẫn sẽ giao nạp, thậm chí cả những Phù Sư cấp thấp cũng phải làm vậy. Hiện tại, không nên hy vọng có sự thay đổi trong tình huống này.
Thẩm Bình giao nạp 10 khối Trung Phẩm Linh Thạch.
Hắn một lần nữa làm Phù Bảo Đường tu hành thủ tục, thu được ra vào tấm bảng gỗ.
Có tấm thẻ gỗ này.
Lúc trước cậu lấy lí do có quen một vị tiền bối nói dối miễn cưỡng tránh được điều tra.
Ngược lại Kim Dương Tông cùng với phường thị tán tu bên trong cao cấp Phù Sư số lượng hơn trăm, ai cũng không có khả năng đi cẩn thận thăm dò cậu cùng vị kia có quan hệ.
Cậu đã hoàn thành thủ tục để tu hành tại Phù Bảo Đường và nhận được tấm bảng gỗ để vào bên trong.
Tấm thẻ gỗ này cho phép cậu vào được bên trong Phù Bảo Đường. Trước đây, cậu vì nói dối lý do có vị tiền bối cũng xem như là miễn cưỡng qua ải.
Kim Dương Tông có rất nhiều Phù Sư cao cấp khoảng hơn 100 người trong phường thị, không có khả năng ai đó lại đi thăm dò quan hệ giữa cậu và vị kia một cách cẩn thận được.
Sau khi rời khỏi Phù Bảo Đường, nặng nề trong tâm trí Thẩm Bình cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Anh ta bước nhanh về Vân Hà ngõ hẻm và vào tiểu viện.
Ngay khi anh ta bước vào, anh ta lập tức chú ý đến phòng số 2. Cửa phòng mở ra và bên trong, một người đàn ông trung niên đang sàng lọc thảo dược. Thẩm Bình nhận ra người đó và người đó nhận ra thì nhìn lại Thẩm Bình.
Người đàn ông trung niên ngước đầu lên và nói với thái độ hiền hòa: "Vu đạo hữu nói với ta rằng cậu là một Phù Sư, là người cùng thuê chung phải không?"
Thẩm Bình cung kính trả lời: "Phải, tại hạ là Thẩm Bình, thời gian trước do ở trong phòng Chế Phù, ta mới chưa có cơ hội gặp các đạo hữu!"
Người đàn ông trung niên cười và nói: "Không sao, phòng mỗi người điều có biện pháp ngăn cách, không thuận tiện để khách đến thăm, chúng ta ở cùng một viện, sớm muộn sẽ gặp mặt. Ta là họ Phùng, tên ta có hai chữ Phùng Vũ, gọi ta là Phùng đạo hữu hoặc Phùng lão đều được."
“Xin chào Phùng đạo hữu!”
Người đối diện có vẻ khí tức trầm tĩnh và uyên bác, có thể là một người tu luyện ở cấp độ Luyện Khí hậu kỳ, nhưng dường như tính khí của họ không quá tồi, không có dấu hiệu của một tu sĩ cao cấp.
Sau một hồi trò chuyện nhẹ nhàng, Thẩm Bình đi về phòng của mình.
Vẫn còn sớm, nên người trong gia đình đều đang ở trong phòng tĩnh thất để tu luyện.
Các nàng không dám lơ là chút nào trong căn phòng rộng lớn này, thường xuyên sử dụng các phương pháp để nâng cao sức mạnh của mình. Ví dụ như Vương Vân, ngay cả khi biết rằng bản thân không thể sống mãi, cũng muốn rèn luyện kỹ thuật võ đạo mà chồng đã cho đến đẳng cấp hoàn mỹ để có thể nuôi dưỡng nhan sắc và kéo dài tuổi thọ.
Sau đó, đến giờ trưa (11h~13h).
Các thê thiếp đã kết thúc quá trình tu luyện của mình.
"Chàng của em đã trở về rồi à?"
"Đợi một chút, thiếp sẽ nấu cơm ngay."
Hai người phụ nữ nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Do căn phòng chỉ có hai phòng, một phòng được sử dụng để chế tạo Phù và phòng còn lại làm nơi xử lý tài liệu. Tuy nhiên, Thẩm Bình đã dùng tấm ván gỗ để tạo ra một phòng bếp nhỏ và một phòng tắm nữa. Hình dạng này rất thuận tiện cho nhóm thê thiếp phụ nữ để rửa mặt.
Còn việc xử lý chất thải của thường ngày chỉ có thể sử dụng những thùng gỗ, bình tiểu và các loại thùng đựng qua đêm.
Khi xây dựng mấy cái khu nhà ở ngõ hẻm Vân Hà, môn phái Kim Dương Tông không có tính đến vấn đề ăn uống và vệ sinh của các tu sĩ ở trình độ trung và thấp. Tuy nhiên, trong khu vực gần đó, có một khu vực khác được sử dụng để xử lý chất thải."
Trước đây, Vu Yến đã đưa vợ và thiếp đi đổ chất thải đó ở đó.
Có một cửa sổ trên mái nhà để thoáng khí.
Nên trong căn phòng mới không có mùi khó chịu của khói bếp.