Cuộc sống chậm rãi trôi qua mỗi ngày.
Giữa tuần thứ hai của tháng mười, luồng không khí lạnh từ Vân Sơn Đầm Lầy tràn về.
Nhiệt độ ở phố thị giảm sút đáng kể.
Đến lúc cuối giờ Tý (1h), cậu đang nằm trong chiếc mền gấm ấm áp.
Hương thơm đang tỏa khắp nơi.
【 Bạn thực hiện cùng vợ một lần trò “song tu”, nhận được kinh nghiệm chế tạo phù +2】
【 Độ thiện cảm của vợ 100】
【 Hiệu ứng song tu tăng thêm: 4】
【 Phù Sư: Nhất Giai Thượng Phẩm (6012/50000)】
......
【 Ngươi cùng đạo lữ song tu một lần, thu được ✨Kim Hệ linh căn tư chất đề thăng +2, 🍀Mộc Hệ linh căn tư chất đề thăng +2】
【 Trước mắt đạo lữ độ thiện cảm: 90】
【 Song tu tăng thêm: 3】
【 ✨Kim Hệ linh căn: Trung Phẩm (4052/10000)】
【 🍀Mộc Hệ linh căn: Trung Phẩm (3946/10000)】
Thẩm Bình nhìn lên phía trên giao diện ảo , các ký tự xuất hiện sáng ngời.
Cậu ta thở dài nhẹ nhàng trong lòng.
Để đột phá từ Phù Sư Thượng Phẩm lên, cậu ta cần phải tích lũy nhiều kinh nghiệm trên phạm vi rộng lớn hơn. Dựa theo tốc độ cày cuốc vất vả và cần sự cần cù trong mỗi ngày tích lũy như hiện nay thì . Để đạt được đột phá tiếp theo, cậu ta cần mất từ bốn đến năm năm.
Cậu ta không để ý rằng, đột phá lên cấp độ Phù Sư Thượng Phẩm, đó là một khái niệm khác gọi là Nhị Giai cấp độ. Để tiếp tục đột phá, cậu ta cần đạt tới cấp độ Trúc Cơ, thì khi đạt được cậu mới có thể chế tạo thêm các loại phù có đẳng cấp cao hơn. Hiện tại, cậu ta cách cấp độ Trúc Cơ còn rất xa.
Tuy nhiên, cậu ta có thể dựa vào kinh nghiệm từ phù đạo để xem xét các khả năng tiến bộ của mình.
Linh căn có thể đạt tới cấp Thượng Phẩm chắc giống như vậy.
May mắn là sau khi xử lý tình huống khó khăn lúc trước về khăn lụa, thì Bạch Ngọc Dĩnh độ thiện cảm vẫn giữ ở mức bình thường đã được tăng lên 5 điểm và được đánh giá cao hơn một lần nữa.
Cậu ta luôn chú ý đến sự thay đổi và cảm nhận rõ ràng.
Thê thiếp rất quan tâm đến cảm xúc mà cậu trân trọng, yêu thương họ, nếu không bình thường cậu ta xem họ chỉ là một công cụ thoả mãn và nhu cầu sinh đẻ, thì độ hảo cảm sẽ thấp tuyệt đối khiến cậu ta vô cùng đau khổ.
"Ngày mai ta phải đi ra khỏi phố."
Suy nghĩ đến đây, Thẩm Bình cảm thấy đau đầu không thôi.
Lại phải ra ngoài rồi! Thực ra, nửa tháng trước cậu đã tiêu hao rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, thịt, đồ bổ khí huyết và Linh Mễ, nhưng cậu vẫn kiên trì không ra ngoài trong suốt nửa tháng đó. Tuy nhiên, bây giờ cậu không thể tránh khỏi phải đi ra ngoài, nếu không dựa theo đêm nào cũng làm việc cật lực nhứ thế, dù cho có tinh lực thịnh vượng cỡ mấy cũng lao lực mà chịu không nỗi.
Ngày thứ hai.
Trời lạnh thấu xương vì gió lạnh.
Mưa phùn nhẹ rơi xen lẫn tuyết.
Tất cả các con đường đều bị đóng băng mỏng.
Thẩm Bình bước ra khỏi phòng, trong khi người vợ đang lo lắng trong phòng thì cậu bước nhanh và đi sát vào tường.
Thùng thùng.
Cửa phòng mở ra nhanh chóng.
Vu Yến có tóc rối bù, trên người chỉ có một chiếc áo giữ mìn, hình dáng của Vu Yến khiến Thẩm Bình không muốn nhìn nhiều.
" Ô!, là Thẩm đạo hữu? "
"là khách quý nha, tại sao hôm nay lại chủ động đến gõ cửa nhà ta!"
"Không phải ở trong nhà có nhiều kiều thê và mỹ thiếp như thế vẫn chưa đủ cho cậu hả?"
Vu Yến tựa ở khung cửa, hai tay ôm trước ngực, cười nhẹ nói móc khi nói chuyện.
Thẩm Bình nói vội, "Vu đạo hữu đừng hiểu lầm, tại hạ chuẩn bị đi đến phố thị, liệu Vu đạo hữu hôm nay có cần ra ngoài không?"
Nghe xong, Vu Yến nghe xong không có sức lực, liền quay người và vào trong nhà, "Đợi ở bên ngoài, lá gan của ngươi cũng quá nhỏ đi, toàn bộ Vân Sơn Phường cũng chưa chắc đã tìm tới người thứ hai đâu a!"
Thẩm Bình cúi đầu cảm kích, "Cám ơn Vu đạo hữu!"
Thời tiết hôm nay khá khắc nghiệt, Vu Yến thường không ra khỏi nhà vào những ngày như vậy, nhưng vì Thẩm Bình là hàng xóm láng giềng nên Vu Yến vẫn quyết định ra ngoài,
Chờ đợi một thời gian ngắn cỡ chén trà nhỏ..
Sau khi trang điểm xong, Vu Yến bước ra trong khi bận pháp bào màu trắng nổi bật lên trên mặt trông rất lạnh lùng.
"Chúng ta đi thôi!"
Hai người bước nhanh trong mưa tuyết để đến khu phố.
Mặc dù Vu Yến chỉ ở tầng năm của Luyện Khí, nhưng cậu đã có nhiều năm kinh nghiệm chém giết và đấu pháp, không thể so sánh với Thẩm Bình. Những tu sĩ như Vu Yến thường có khí chất đặc biệt trên cơ thể, có thể được nhận ra dễ dàng bởi những người trong đồng đạo.
Trong khi tìm con mồi, cướp tu thường lựa chọn một mục tiêu có cấp độ thấp hơn ít nhất hai cấp hoặc số lượng của chúng phải gấp ba lần mới bắt đầu hành động.