Đã qua được nửa tháng rồi.
Thẩm Bình liên tục quan sát giá cả của phù chú ở phố thị, mỗi lần giá giảm đi, tâm trạng của cậu ta cũng giảm sút, và sức khỏe song tu của cậu ta cũng giảm đáng kể.
Thê thiếp của cậu cũng hiểu được tình hình này.
Dù sao, việc chế tạo và bán phù chú để kiếm sống là việc duy nhất trong gia đình có thể làm, và việc này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này nếu cứ hạ mãi như thế.
Thê thiếp hai người cũng chả biết làm gì được , cũng chỉ có thể nói vài tiếng an ủi chồng mình hãy suy nghĩ thoáng lên chút.
“Hộ Linh Phù rớt giá xuống còn có ba mươi bảy khối Trung Phẩm Linh Thạch, Kim Quang Phù giảm còn ác hơn, đã rớt phá hai mươi khối Trung Phẩm Linh Thạch...... Ta làm sao mà nghĩ thoáng được nữa a!”
Thẩm Bình cảm thấy không thoải mái trong tâm trí.
Phù chú Trung cấp giảm giá xuống thì không ảnh hưởng nhiều.
Nhưng nếu phù Cao cấp rớt giá, sẽ gây ra dao động đến kinh tế rồi cuộc sống của cậu, đủ để làm cậu ngất đi quá.
May mắn là vào đầu tháng sáu giá cả đã ổn định, cho phép cậu thở nhẹ nhõm một chút.
Cậu kiểm tra túi trữ vật bên dưới.
Bên trong túi còn có 63 khối đá Linh Thạch Trung cấp, và 1 khối Linh Thạch Thượng cấp nằm dưới đáy túi, cùng với một bộ vũ khí Pháp Khí cấp thấp, 35 khối Linh Thạch Hạ cấp và một số lọ thuốc đan dược khác...
Đây là toàn bộ tài sản của cậu.
Nhìn thì thấy có cũng hơi dư dã đấy.
Nhưng Thẩm Bình biết mình thật sự là một kẻ muốn tiêu sài.
"Khi chuyển tới khu phố, phải sẽ mua hai bộ pháp bào để cho thê thiếp của mình. Các nàng không cần sử dụng vũ khí, nhưng ta sẽ phải chuẩn bị ít nhất hai pháp khí để phòng thân, cùng với pháp bào. Mặc dù khu phố được cho là an toàn, nhưng ta vẫn lo sợ một vài tình huống bất ngờ có thể xảy ra!"
Tâm trí của Thẩm Bình đang tính toán.
Trước đây, khi còn yếu đuối, cậu ta phải chấp nhận tình hình đó.
Nhưng bây giờ, ít nhiều cậu ta đã tích lũy được một chút tài sản, và cậu ta phải sắp xếp các biện pháp phòng ngừa để đảm bảo sự an toàn cho mình.
Trời đất cho dù có lớn có bao la thế nào thì mạng sống của bản thân mình cũng lớn hơn vì chỉ có một.
Nhưng để sở hữu một pháp bào hay pháp khí chất lượng Trung Phẩm, cần phải bỏ ra mười mấy khối Trung Phẩm Linh Thạch, và giá của một pháp khí Thượng Phẩm còn đắt hơn nữa.
Cũng không phải tất cả các Pháp Khí cùng phù chú đều có giá trị tương đương.
Nói một cách đơn giản là vậy.
Phù chú tương đương với những vật dụng sử dụng hàng ngày, còn Pháp Khí thì là những món hàng quý giá có số lượng nhất định.
"Linh Thạch mặc dù không phải là vật có vạn năng, nhưng không có Linh Thạch thì không thể sống được... Tuy nhiên, không cần quá vội vàng, phải tính toán thật kỹ càng".
Thẩm Bình cảm thấy một chút xúc động.
Cậu tiếp tục vùi đầu vào việc Chế Phù.
Khu phố an toàn, dù có lộ ra là có ít tiền, cũng không phải vấn đề quá lớn.
Sau đó, cuộc sống ngày qua ngày của cậu tiếp tục trong tháng sáu.
Thê thiếp rõ ràng rất vui mừng, nhưng nếu không phải những động tác phức tạp trong bản song tu bí tịch , mất rất nhiều thời gian, Thẩm Bình sẽ không chịu được.
"Ngày mai chúng ta phải dọn nhà."
"Các ngươi nên thu thập hết mọi thứ, đừng bỏ quên cái gì ở lại trong phòng."
"Chàng ơi, chúng ta đã thu xếp xong rồi."
Thê thiếp của Thẩm Bình người thì một cái yếm màu phấn một cái màu tím có thiêu hình uyên ương, dưới ánh đèn thuỷ tinh lắc lưu đong đưa, Thẩm Bình nhìn thấy mà chân tự nhiên nó run.
Vương Vân nói trong vô thức, “Chàng ơi, đêm nay......”
“Phải thật tốt nghĩ ngơi mai còn có nhiều việc!”
Thẩm Bình vội vàng cắt đứt lời nói của Vương Vân.
......
Ngày hôm sau.
Thẩm Bình đẩy cửa phòng, ánh sáng mặt trời rực rỡ tràn vào.
Trên khuôn mặt mềm mại của thê thiếp hiện lên nụ cười hạnh phúc và hưng phấn khi bước ra khỏi phòng.
Trong khi đó, Thẩm Bình không vội vàng ra ngoài, mà quay đầu nhìn vào không gian trống rỗng của căn phòng và nhớ lại những ký ức trong quá khứ. Sau đó, khi nghe thê thiếp kêu gọi, cậu mới cười và nói, "Chúng ta đi thôi!"
Đóng cửa lại.
Thẩm Bình thở một hơi không khí trong lành.
Sau đó, cậu cùng với thê thiếp đi đến căn phòng bên cạnh.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng chật hẹp mở ra.
Đã trang điểm xong, Vu Yến xuất hiện.
“Vu tiền bối!”
Thê thiếp vội vàng khom người chào hỏi.
Vu Yến vừa cười vừa nói, “Không cần như thế kính cẩn khách sáo đâu, về sau a, chúng ta sẽ cùng chung sống ở dưới một mái hiên mà.”
“Thẩm đạo hữu, ngươi xem ta nói có phải hay không?”
Khóe mắt nàng lộ ra đường cong có chút xảo quyệt.
Nếu không phải vì biết được tuổi thật của Vu Yến, Thẩm Bình đã cho là trước mắt mình đang đứng là một cô nương xinh đẹp, tinh xảo, đầy đủ những nét thanh xuân.
"Có đúng vậy, chúng ta thuê cùng một chỗ, chắc chắn phải sinh hoạt tại cùng một nơi. Về sau, ta mong Vu tiền bối sẽ giúp đỡ nhiều hơn."
Cậu nói với tư thế chắp hai tay lại chững chạc và lịch sự.
Vu Yến khoé môi cong lên, cảm thấy không thú vị liền nói, "Nếu đã xong rồi thì đi thôi."
Lúc này, nói xong Vu Yên liền dẫn đầu đi phía trước.
Thẩm Bình đang đi theo sau, ánh mắt của cậu chú ý đến đối phương thì thấy có bộ trang sức trên đôi tai của Vu Yến, thấy thế liền lặng lẽ cười thầm, nghĩ trong đầu rằng phụ nữ quả nhiên là thích chưng diện mà, nữ nhân quả phụ này cũng không phải ngoại lệ.