Dù ở thế giới tu tiên, nhưng vẫn có mạnh thì được và yếu kém thì thua .
Giống như đứng trên mảnh băng mong manh suốt hai mươi năm.
Thẩm Bình hiểu được điều này rất rõ.
Vì vậy, nếu có thể, cậu sẽ không rời khỏi nơi mình ở để tránh những rắc rối không cần thiết.
Tuy nhiên, hiện tại cậu nghĩ ngay từ hôm nay, sẽ phải rời khỏi cuộc sống không đảm bảo và không ổn định.
Kết quả là.
Vị tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ này nói một câu với sức mạnh khí tức mạnh mẽ trước mặt Thẩm Bình.
Cơ hội đang mờ nhạt liền biến mất.
Điều này lại khiến cho Thẩm Bình phải đối mặt với con đường khắc nghiệt một lần nữa.
Cậu hít một hơi sâu, cúi đầu và bày tỏ lòng kính trọng, "Cao tiền bối, nếu ta gây phiền toái cho ngài, xin hãy thông cảm, ta không phải là chồng của Vu đạo hữu."
Sau khi nói xong, Thẩm Bình lùi lại mấy bước trước khi chậm rãi quay người rời đi.
Dù cho Vu Yến và Cao đạo hữu này có quan hệ gì, trong tình huống này, Thẩm Bình không thể để Vu Yến gặp phải tình huống khó xử.
Đối phương đưa cho cậu ta cơ hội để cùng thuê phòng.
Đó là ân tình.
"Vẫn có chút hiểu biết đấy chứ."
Nữ tu với nốt ruồi duyên trên mặt tràn đầy niềm vui.
Cô ta đã đến đây sớm chỉ để cố gắng tranh giành cơ hội hợp tác để tranh thủ ở cùng với người khác.
Ban đầu cô nghĩ rằng khả năng thành công rất thấp, nhưng không ngờ Vu Yến - người lạnh lùng như băng - lại đồng ý thuê cùng với một nam tu, hơn nữa người ta còn có tu vi thấp hơn nhu vậy.
Điều này thật sự là cơ hội được ban cho cô từ trên trời rơi xuống.
...
Thẩm Bình bước nhanh ra khỏi khu vực sảnh đợi.
Cậu ta đến một quán rượu ở phố thị, ngồi bên cửa sổ và yêu cầu một chén rượu.
Cậu ta nghĩ về những người vợ đang đợi trong nhà.
Cậu ta cảm thấy xấu hổ và buồn vì lần này cậu phải làm vợ thất vọng.
Thực lực yếu kém chỉ có thể nhượng bộ
Không có bất kỳ giải pháp nào khác
Nếu kiên trì đầy nhiệt huyết chống lại đối phương kết quả chắc chỉ còn mỗi thi thể.
"Vu đạo hữu chỉ ở trình độ Luyện Khí trung kỳ, có sức mạnh nhất định, nhưng không đủ khả năng để chiếm riêng cho bản thân một danh sách cho thuê phòng quan trọng như thế được."
"Là ta đi coi thường người khác a."
"Vui nhất thời mà cũng không để ý đến vấn đề này."
"Điều đó dẫn đến tình trạng hiện tại."
Cậu cắm đầu cắm cổ nốc từng ngụm rượu, cảm xúc của cậu đang chuyển dần về trạng thái bình thường.
Việc đầu hàng và thỏa hiệp cuối cùng có thể sẽ ảnh hưởng đến tinh thần lẫn sức khoẻ của cậu.
Dù đã quen với tình huống như thế này, nhưng không có nghĩa là cậu không có phản ứng gì.
Có lẽ đã trôi qua khoảng hai giờ đồng hồ.
Thẩm Bình kiểm tra xung quanh và không thấy ai theo dõi, sau đó mới đứng dậy.
"Điều quan trọng nhất là phải có sức mạnh từ chính bản thân."
Cậu nhìn vào cốc rượu không ở trước mặt.
Cậu nói một câu rồi bỏ đi một cách nhanh chóng.
Thời gian đốt cháy nữa cây nhan.
Thẩm Bình đi đến Chân Bảo Lâu.
Mặc dù cơ hội để thành công ở khu vực cỡ trung tiểu viện là khá thấp, nhưng cũng cần phải bán đi phù chú thì phải đi bán.
Dù sao, việc lâu lâu đi ra ngoài không phải là điều dễ dàng.
Ba tháng đã trôi qua.
Cậu đã hoàn thành việc chế tạo năm tấm Hộ Linh Phù và bảy tấm Kim Quang Phù.
Khả năng thành công khá cao.
Cậu giữ lại một tấm Hộ Linh Phù và một tấm Kim Quang Phù để bảo vệ bản thân, còn lại cậu bán đi. Sau đó, cậu mua lại tài liệu gấp hai lần số lượng so với trước đó.
“Đạo hữu, đây là Linh Thạch của ngài, có tổng cộng 168 khối Trung Phẩm Linh Thạch!"
Thẩm Bình nhìn vào khối tinh thể Thượng Phẩm Linh Thạch kia, nó toả sáng lung linh và khuôn mặt cậu ta hiện ra một nụ cười.
Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Bình thấy một Thượng Phẩm Linh Thạch như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta sở hữu nó.
Cậu ta cẩn thận đêm Linh Thạch giá trị này từng chút từng chút một và đặt nó vào túi trữ vật.
Sau khi chuẩn bị xong, cậu ta sắp sửa rời đi.
Chân Bảo Lâu nữ tu gọi Thẩm Bình lại và nói với nụ cười ngọt ngào: "Thưa đạo hữu, xin hỏi ngài có phải là một Thượng Phẩm Phù Sư không?" Thẩm Bình do dự một chút và sau đó chậm rãi gật đầu xác nhận.
Chân Bảo Lâu nữ tu tiếp tục giải thích: "Chúng ta ở Chân Bảo Lâu nắm giữ một trăm hai mươi phòng ở danh sách phía đông của cỡ trung tiểu viện. Nếu ngài đồng ý hợp tác với chúng ta Chân Bảo Lâu, chúng ta có thể giúp ngài thu được một phòng, ở danh sách hoàn toàn miễn phí!"
Nữ tu tiếp tục nói: "Nếu ngài đã có một phòng ở trong danh sách rồi, chúng ta cũng có thể giúp ngài tặng và giao nó cho một tu sĩ khác, có thể điều này cũng được không sao hết."
Nghe như vậy, Thẩm Bình bị xúc động sâu sắc. Cơ thể run lên và cảm xúc trong lòng không ngừng trào dâng, cậu lờ mờ hỏi lại, “Vậy là sao, ta phải làm gì để hợp tác với các ngươi?”