Liên tục trong nhiều ngày.
Thẩm Bình đã chìm đắm trong việc tu luyện vừa lột xác của Thượng Phẩm linh căn. Trong lúc đó, thậm chí cả hai hoạt động hàng ngày như là chế phù và song tu đã giảm đi rất nhiều.
Mỗi ngày, cậu ta đều cảm nhận được tình trạng tăng cường linh lực.
Điều này thật sự rất tuyệt vời.
Trước đây, cậu ta ít khi bế quan tu luyện trong phòng kín, nhưng bây giờ cậu ta muốn uống ích Cốt Đan và bế quan trong nhiều năm để cải thiện bản thân.
Tuy nhiên, cuối cùng cậu ta vẫn kìm nén cảm giác này.
Nâng cao tu vi đương nhiên quan trọng.
Nhưng Thẩm Bình rõ ràng nhận ra rằng sự thay đổi của mình, phụ thuộc hoàn toàn vào việc kéo dài thời gian song tu với vợ và thê thiếp. Nếu bỏ lỡ điều này để tập trung vào điều khác, thì dù có muốn sống lâu thì cũng không thể, thậm chí là việc đột phá tới Trúc Cơ cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Cậu ra khỏi phòng tĩnh thất, đi đến bếp nhỏ trong gian phòng riêng, để nấu cháo thịt, gạo linh và suy nghĩ về việc sắp xếp thời gian cho mỗi ngày để tu luyện, chế tạo phù chú và thực hiện song tu.
"Bốn lần song tu mất hai tiếng mỗi ngày là khá thoải mái, tạm thời không cần rút ngắn thời gian đó. Chế tạo phù chú tối thiểu phải tốn năm giờ đồng hồ, và còn lại năm giờ không thể dành hết cho việc tu luyện, phải dành ra một số thời gian để tổng kết kinh nghiệm tu luyện phù chú, cũng như ăn uống, dành thời gian bên vợ và thê thiếp, nắm vững thành thạo các chiêu thức của võ công..."
Sau khi suy nghĩ kỹ, Thẩm Bình không khỏi lắc đầu, thời gian vẫn là quá xít.
Sau khi trừ đi thời gian ngồi tu hành trong ba giờ rưỡi, thời gian tự do của cậu ta chỉ còn một giờ rưỡi. Những giờ phút này chỉ đủ để cậu ta làm quen với các kỹ năng và pháp thuật, nhưng cũng không đủ, còn muốn đi tìm hiểu thêm về các thông tin tu luyện. Nếu cậu muốn làm điều đó, cậu cần phải bỏ ra thêm ít nhất hai giờ.
Ngoài ra, nếu cậu ra ngoài, những hoạt động này phải tạm dừng.
"Thời gian cho ăn cơm và bên vợ phải sắp xếp lại. Nhưng việc song tu liên quan đến căn bản của ta, không thể giảm bớt!"
Cuối cùng, cậu quyết định rút ngắn thời gian chế tạo phù chú.
Việc chế tạo phù chú trong năm giờ đồng hồ, bao gồm cả việc chế tạo phù chú cấp Thượng Phẩm và cấp Trung Phẩm, cũng như phục hồi tinh thần. Nếu rút ngắn, chỉ có thể giảm bớt thời gian chế tạo phù chú cấp Trung Phẩm.
Khi các người phụ nữ trong gia đình trở về...
Mùi thơm của cơm lấm tấm đang ngập tràn trong căn bếp.
Sau đó, ba bát cơm được chia ra, Thẩm Bình đưa ra ngoài bàn và để thức ăn ở giữa.
"Làm việc mệt mỏi cả đêm, hãy ăn đi khi còn nóng!" - Cậu ta cười nói.
Vương Vân và Bạch Ngọc Dĩnh đều cầm chặt góc áo không chuyển động.
"Chuyện gì vậy?"
"Chàng, chúng ta vô tình làm dơ chiếc áo pháp bào mới mua của chàng rồi!"
Ban đầu, Thẩm Bình tưởng là có chuyện gì quan trọng, nhưng khi nghe là chuyện nhỏ thế này, cậu ta không để ý và nói: "Không sao cả, lát nữa rồi ta sẽ giặt lại thôi."
Thê thiếp đều gật đầu nhẹ nhàng, sắc mặt thoải mái lên.
Sau đó, ba ngày trôi qua.
Không lâu sau khi thê thiếp đi ra ngoài, Thẩm Bình lén lút đi theo sau.
Rời khỏi ngõ hẻm Yên Hà.
Sau khoảng thời gian cỡ một uống một ly trà, hai người phụ nữ đi nhanh thì đã đến nơi xử lý chất thải thực phẩm.
Tuy nhiên, sau khi đổ xong chất thải,
Khi hai người phụ nữ trở về, bị vấp ngã trên đường, mặt thì đầy bụi còn người thì bị bám đầy mùi hôi thối.
Bạch Ngọc Dĩnh giận dữ nhìn một vài tu sĩ không xa, nhưng Vương Vân lại nhanh chóng kéo Bạch Ngọc Dĩnh bỏ đi .
Tất cả điều đó rơi vào mắt của Trần Bình .
Cậu ta lặng lẽ nhăn mặt, không ngờ rằng lúc đó cậu ta trong lúc ăn cơm đã ngửi thấy mùi hôi .
Hoá ra là vợ của cậu bị các tu sĩ khác bắt nạt .
Một người bình thường, một người đang tu luyện ở Luyện Khí cấp thấp ( tầng 1 ) .
Lúc trước ở ngõ hẻm Hồng Liễu cậu có danh tiếng của một vị Trung Phẩm Phù Sư bảo vệ, vẫn còn có những cuộc cãi vã, lăng mạ bằng lời nói, thậm chí còn động tay để động chân để làm ngã người khác, mà bây giờ đã chuyển đến khu phố, có các tu sĩ tiền bối mặt dày không biết xấu hổ đi trêu chọc những tu sĩ cấp thấp, mặc dù chuyện cũng bình thường, nhưng mà ai vô hoàn cảnh như thế trong lòng cũng có tức giận thôi .
Cho dù là tức giận thì nó cũng không có nghĩa lý gì cả.
Khu phố là không có cho giết người.
Nhưng lại có thể bị đánh cho tàn, phế.
Nếu như đã hành động.
Chỉ cần không giết chết người ta, thì người gặp hoạ không ai khác sẽ là thê thiếp của mình.
Hít một hơi thật sâu.
Thẩm Bình an ủi bản thân mình tỉnh táo lại, sau đó từ từ quay người và đi về tiểu viện mình.