• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Bình rời khỏi Chân Bảo Lâu, toàn cơ thể điều cảm thấy thật nhẹ nhàng và thoải mái. Cậu ta muốn hát một bài hát nhỏ, nhưng khi nhìn quanh thấy những tu sĩ đang xung quanh, cậu ta đã kìm nén cảm xúc trong lòng.

Cậu ta giữ bình tĩnh và nhẹ nhàng vẫy tay áo, sau đó nhanh chóng bước đi.

"Về nhà thoii!" - Thẩm Bình nói với chính mình.

"Ăn hôm nay, lo ngày mai. Thời gian này cuối cùng cũng đã đến lúc kết thúc!"

Ánh mắt vẫn còn đầy sự hưng phấn.

Trở về trên con đường.

Gió lạnh thổi vào mặt, và cảm giác hưng phấn đó từ từ tan biến.

Cậu không thể tránh khỏi suy nghĩ và cân nhắc.

“Lần trước ta có đến đây bán các tấm phù cao cấp, ta lại không được mời tham gia. Có lẽ vì liên quan đến số lượng mua và bán. Lần này có mười hai tấm phù, ta đã bán được mười tấm và Chân Bảo Lâu yêu cầu mỗi tháng bán ba tấm. Có thể đây là giới hạn để có thể đạt được lời mời của họ.”

“Dù sao, không có một Thượng Phẩm Phù Sư nào có thể sản xuất ra mà lại đi đêm bán hết các tấm phù cả.”

“Với tư tưởng như vậy, có lẽ không phải chỉ là sự trùng hợp.”

“Nhưng liệu Chân Bảo Lâu có lo ngại rằng có những tu sĩ lợi dụng cơ hội để lừa đảo với việc sử dụng phù chú Thượng Phẩm để chiếm đoạt danh sách phòng ốc của tiểu viện hay không?”

Ý định của cậu ta đã đến đây.

Thẩm Bình không thể kiềm chế được cười, cậu ta đã suy nghĩ quá nhiều. Chân Bảo Lâu là cửa hàng lớn nhất ở Vân Sơn Phường, chỉ cần có tu sĩ suy nghĩ cố gắng phấn đấu để thăng tiến, họ sẽ không thể không liên hệ với Chân Bảo Lâu. Nếu như họ lừa đảo và sử dụng phù chú Thượng Phẩm để chiếm đoạt danh sách, và không thể thỏa thuận được điều kiện ký kết hợp đồng, thì không thể nghi ngờ rằng họ đã tự hủy đường đi phía trước.

Thậm chí chỉ cần bán được mười tấm phù chú cao cấp, ta có thể thu thập được nhiều Linh Thạch và thuê ở khu phố đơn độc một toà tiểu viện còn được.

Suy nghĩ đi suy nghĩ lại thì.

Ta đang nói về việc không tìm thấy thỏa thuận có thể gây ra nguy hiểm, vì vậy ta hoàn toàn yên tâm.

Nếu ta vào ở tòa nhà và phát hiện một mối nguy hiểm nhỏ, dù đó là một tiểu viện được cho hoặc bị lừa dối, ta cũng sẽ không đi đến đó.

Đi qua khu vực đại lộ giống như đại sảnh trong khu phố.

Như thường lệ, có nhiều tu sĩ đang xếp hàng đợi.

Thẩm Bình nhìn qua nhanh, không thấy Vu Yến ở đó, cậu ta không nhịn được bày tỏ, "Có lẽ nàng đã hoàn tất thủ tục và đang đợi trong khu phòng trọ cho thuê mở ra cấm chế thì có thể chuyển vào để ở cỡ trung hoặc nhỏ. Nhìn như vậy, việc có thể gặp lại nhau trong tương lai sau này chắc sẽ rất khó khăn!"

Khu vực của tiểu viện rộng lớn hơn ba trăm mét.

Cho dù may mắn có trở thành hàng xóm của nhau, nhưng vẫn giống như trước đây, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu lại khó gặp.

quay lại tầm mắt

Cậu ta bước nhanh những bước chân một cách nhanh chóng , trên người cậu ta có Hộ Linh Phù và Kim Quang Phù, cùng với nhiều Trung Phẩm phù chú khác. Dù gặp khó khăn trong cuộc sống , cậu ta vẫn có khả năng nhanh chóng chạy đi nếu bị các người cướp tu chặn đường.

Chỉ cần không bị các cướp tu giải quyết trong vài hơi thở, thì thường sẽ không có quá nhiều rủi ro. Dù sao, các cướp tu cũng không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý.

Tốc độ, độ chính xác và tàn ác là những gì bọn họ tin tưởng, nhưng nếu gặp phải trở ngại, bọn họ sẽ tự đặt mình vào tình trạng nguy hiểm và rủi ro tính mạng.

“Thẩm đạo hữu cậu chưa đi về phòng sao?”

Khi Thẩm Bình bước xuống đại lộ, đạp qua một con đường đầy ổ gà, một giọng nói thanh thoát quen thuộc vang lên gần tai cậu.

Cậu biết đó là giọng nói của Vu Yến mà không cần phải quay đầu.

Gió thổi qua mang theo hương thơm dịu nhẹ.

Cậu ta vội nhìn về phía trước, nơi mà pháp bào đang trồi lên những sóng nước dập dờn.

Cậu ta nhanh chóng quay ánh mắt đi chỗ khác.

Bất ngờ, cậu ta hỏi, "Vu đạo hữu, ngươi cũng chưa trở về phòng à?"

Đó là Vu Yến.

"Có một ai đó đang nợ ta, hai tấm Hộ Thân Phù nên không thể lãng phí được," Vu Yến cười và nói.

Hoá ra là nhớ Hộ Thân Phù của mình à.

Cảm xúc của cậu đang tràn đầy nghe được thì bỗng dưng tan biến như mây khói.

Cậu lấy Hộ Thân Phù từ túi trữ vật và đưa cho Vu Yến.

"Chúng ta đi nào!"

Có Vu Yến bên cạnh, thường xuyên ra ngoài để chém giết nên có sự hộ tống và bảo vệ của Vu đạo hữu, Thẩm Bình cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Đi được nữa đường, Vu Yến không hề màng đến mà hỏi, "Thẩm đạo hữu, lần này ta đợi cậu ở khu phố này lâu hơn bình thường nha, ta còn nghĩ rằng cậu đã đi đâu rồi chiều mới về lận chứ."

Thẩm Bình ngạc nhiên mở miệng, "Ta chỉ là đi gặp một tiền bối của mình, nên đã chậm trễ một chút thời gian."

Họ không nói gì thêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK