Một con đường, họ đi đến đại lộ rộng lớn.
Thẩm Bình cả đường đi điều im lặng trầm tính, đi đến khu vực khu phố đại sảnh, thì cậu chào tạm biệt các tu sĩ tại ngõ hẻm Hồng Liễu.
"Vu đạo hữu, vẫn còn sớm, có muốn tìm một nơi tửu lâu nghỉ ngơi và ăn một bữa cơm không?"
Cậu đề nghị và nói thêm, “Hôm nay tiểu viện đang mở ra cấm chế, có thể sẽ đến có nhiều tu sĩ, rất đông đúc, vì vậy chúng ta nên đi chậm một chút để tránh xô đẩy.”
Vu Yến suy nghĩ một lúc và đồng ý, “Được, bữa cơm hôm nay ta sẽ mời.”
Thẩm Bình cũng không phản đối ý kiến của Vu Yến.
Chỉ cần không ăn uống ở nhà hàng đắt tiền, một bữa cơm ở đây cũng không tốn nhiều Linh Thạch.
Tất nhiên, nếu là trước đây, cậu chắc chắn sẽ không nỡ ăn vì không có tiền.
Sau một thời gian ngắn.
Họ ngồi xuống tại bàn gần cửa sổ trong tiệm rượu.
Cả bốn người ngồi xuống.
Thấy Bạch Ngọc Dĩnh có vẻ mất tự nhiên, Thẩm Bình không khỏi hỏi, "Dĩnh Nhi, có chuyện gì vậy?"
“Chàng, ta, lúc nảy mọi người hỏi đáng nhẻ ta không nên mở miệng.”
Ngọc Dĩnh cúi đầu, nắm vuốt mém váy như thể là một đứa trẻ đang phạm sai lầm vậy.
"Không sao đâu, trong tương lai hãy cẩn thận hơn là được."
Thẩm Bình dịu dàng an ủi.
Tại vì lúc đó là khi Bạch Ngọc Dĩnh có thân phận tu vi điều thấp, thì không nên mở miệng ra mà trả lời.
Tuy nhiên, mọi người đều có những suy nghĩ và hành động kiêu ngạo.
Cậu ta có thể hiểu được.
Nhưng nếu việc đó tái diễn một hoặc hai lần nữa, thì không thể không trừng phạt nghiêm khắc.
Vì loại việc nhỏ nhặt này có vẻ không quan trọng lắm, nhưng trong một tình huống đặc biệt, việc làm không tốt có thể gây họa chết người.
Vu Yến uống trà và nhìn qua Thẩm Bình, nhỏ giọng nói, "Thẩm đạo hữu đối xử với thê thiếp rất tốt nha."
Thẩm Bình không dám trả lời.
Họ đã ăn bữa cơm này cũng được hơn hai canh giờ.
Nhóm người rời khỏi quán rượu.
Sau đó, họ đi theo con đường chính vào buổi chiều khoảng (từ 15h đến 17h) và đến phường phía đông.
"Ngõ hẻm Vân Hà!"
Thẩm Bình nhìn lên và thấy ba chữ lớn, trên có một cỗ đặc trưng khí tức, giống với Vân Sơn Phường, nhưng uy thế không có sức ép mạnh như vậy.
Ngõ nhỏ này lâu lâu thì có tu sĩ đi ra đi vào.
Cậu ấy lấy ra tấm bảng gỗ, trên đó có viết: "Phòng số 2, trong sân nhỏ 056, số hiệu Bính".
Toàn bộ ngõ hẻm Vân Hà có 300 sân nhỏ, phân chia rõ ràng.
Trong số 100 sân nhỏ với số hiệu Bính, có một số nhà nằm tiếp giáp với cửa ngõ của ngõ hẻm. Nhà nhỏ mà Thẩm Bình thuê nằm ở phía bắc dưới chân núi , ở đây rất dễ dàng nhìn thấy cách đó không xa mây mù giăng lối, phảng phất Tiên cung cung điện, nơi đó là khu vực mà Kim Dương Tông đóng trụ sở.
Oanh.
Vừa bước vào sân nhỏ.
Thẩm Bình và Vu Yến ngay lập tức cảm thấy một lượng linh khí giàu có đang đổ về phía họ, một mức độ đậm đặc như vậy sẽ khiến cho các tu sĩ không thể kiềm chế được và muốn ngồi xuống thiền tu luyện.
So sánh với ngõ Hồng Liễu thì đúng là khác biệt rất lớn .
Không có cách nào để trách rằng tất cả các tu sĩ đều phải xô đẩy, cạnh tranh nhau để được vào đó.
Việc liên kết các dòng năng lượng linh mạch tạo ra một không gian khiến người ta say mê.
Nhìn chỗ khác.
Các cửa phòng khác đều bị đóng kín và không biết có tu sĩ khác ở bên trong hay không. Các cửa phòng có vòng tròn trận pháp cấm chế, rất khó để sử dụng thần thức quét vào phòng thăm dò.
"Hãy đi vào nhà đi!"
Thẩm Bình đi từng bước vào, và cửa phòng số 2 đã phân biệt được khí tức của mọi người ở trên tấm bảng gỗ nên nó mở cửa ra rất nhanh.
Vu Yến cười nhẹ khi đi theo ở phía sau.
Bốn người đi vào phòng, và trận pháp lập tức phong tỏa lại khí tức của họ. Kể từ đó, họ có thể tự do vào và ra khỏi phòng mà không cần tấm bảng gỗ nữa.
"Ồ, không gian rộng lớn thật đấy!"
Họ tiến vào trong phòng.
Vương Vân và Bạch Ngọc Dĩnh cũng không kiềm được sự phấn khích, tò mò đánh giá quanh gian phòng.
Nhà gồm hai phòng.
Một phòng nhỏ cách âm, một phòng chính.
Mặc dù không có Trận Tụ Linh, nhưng công trình khác lại vô cùng hoàn thiện, còn có những đồ dùng nhỏ để tránh bụi và lưu giữ nước.
"Vu đạo hữu, ta và thê thiếp đi lên tầng trên xem thử nha."
Tầng trên về cơ bản giống như tầng dưới, tuy nhiên lại có nhiều cửa sổ trên mái, làm cho cả căn phòng trở nên sáng sủa.
Thẩm Bình lấy ra đủ loại vật phẩm từ túi trữ vật.
Vợ chồng Thẩm Bình tươi cười và sắp xếp các vật dụng trong phòng, bao gồm một chiếc giường gỗ mềm mại và những vật dụng cần thiết khác.
Sau đó, họ đã sắp xếp đầy đủ tất cả mọi thứ.
Bên ngoài, bên ngoài trời đã ngã tối.
Thẩm Bình đứng ở cửa sổ dưới mái nhà, ngước mặt lên để chiêm ngưỡng bầu trời đầy sao rực rỡ.
"Thật tuyệt vời!" - cậu ta nói với bản thân.
Sau một lúc đứng ngẩn ngơ, cậu đóng cửa sổ mái nhà lại và đi vào gian phòng. Cậu lấy ra các dụng cụ Chế Phù, bao gồm lá bùa, thanh chà mực, và bút vẽ phù, đặt chúng lên bàn. So với gian phòng ở hẻm Hồng Liễu, gian phòng này có diện tích rộng hơn rất nhiều, vì vậy việc nghỉ ngơi tại chỗ cũng không gặp vấn đề gì.
Hô.
Cậu lấy một hơi thở sâu và rồi...
Thẩm Bình đóng mắt lại để tự an ủi bản thân mình bình tĩnh lại.
Chuyển đến khu phố Vân Hà và đi vào ở trong một con hẻm nhỏ.
An toàn được đảm bảo rất cao, nhưng điều này không có nghĩa là cậu ta có thể yên tâm hoàn toàn.
Trước đó, cậu ta vừa mới đến Vân Sơn Đầm Lầy và cũng đã ở tại một khu phố, nhưng sau đó đã buộc phải di chuyển ra khỏi đó vì một sự cố không mong muốn.
"Không thể chủ quan!"
"Không thể lơ đãng!"
"Không thể thả lỏng!"
" Nhưng khoảng cách đến sự an toàn thực sự vẫn còn rất xa!"
Những suy nghĩ này liên tục lặp lại trong đầu cậu.
Cậu có cảm giác đầu óc của mình trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Những kích động khi dọn nhà ở trong lòng cậu dần dần bình tĩnh lại.
Tập trung tâm tư vào bên trong, yên tĩnh suy ngẫm.
Nguyện cầu về những điều tốt đẹp.
Quá trình chế tạo xong một tấm phù chú được hoàn thành.
Một lần lại một lần, như thế Thẩm Bình tiếp tục tập trung cả tâm trí vào công việc Chế Phù.
......
Vài ngày sau đó.
ở ngõ Hồng Liễu.
Tằng bà mối vừa đi vừa lắc cái eo qua lại, tới nơi thì thấy cửa phòng đã bị khoá, Tằng bà mối quay đầu nhìn bên cạnh mình thiếu nữ Luyện Khí (tầng 2) mà dặn dò, “Đừng có mà quên ở nhà ta đã dặn dò ngươi những gì, nhớ kỹ, Thẩm đạo hữu là ưa thích người con gái nhu thuận hiểu chuyện, hừ, ngươi nếu là không nghe lời còn làm hỏng chuyện tốt, thì đừng trách ta đem ngươi quăng đến mỏ quặng để làm việc, nơi đó có những tu sĩ đào quáng thiếu gái lâu ngày thèm muốn vô cùng!”
Nghe thế thiếu nữ đứng ở bên cạnh mặt tái mét, răng thì cắn môi thật chặt, ”Ta sẽ ngoan ngoãn mà!”
Đường đi tới mỏ kim quặng ở Vân Sơn Đầm Lầy đã được đã thông thành công, nhưng để mà khai thác mỏ đó thì cần nhiều tu sĩ và Kim Dương Tông bằng mọi cách đang tuyển dụng các tu sĩ đào mỏ, tất cả các phương tiện được sử dụng.
Tằng bà mối là một trong những người biết tin tức này sớm nhất.
Nếu mà thật sự đi qua đó,
Cả một đời người cũng không sống không bằng chết luôn.
Thùng thùng.
Cửa phòng mở ra nhanh chóng.
Tằng bà mối gặp một tu sĩ xa lạ mở cửa, bất ngờ và tỏ ra ngạc nhiên: "Ủa đây không phải là nơi ở Thẩm đạo hữu sao?"
Tu sĩ xa lạ cảnh giác và nói: "Đạo hữu muốn hỏi về thẩm Phù Sư đó hả? Cậu ta đã không còn ở đây nữa!"
Tằng bà mối nhíu mày và hỏi: "Cậu ta đã chuyển đến nơi khác rồi sao? Cậu có biết Thẩm đạo hữu đã chuyển đi đâu không?"
Người tu sĩ xa lạ kia cũng không có trả lời mà hỏi ngược lại, “Vị đạo hữu này là bằng hữu của Thẩm phù sư sao?”
Tằng bà mối cười và trả lời rằng, " hôm nay ta tới đây là để giới thiệu hôn sự cho Thẩm Phù Sư “
Tu sĩ xa lạ nhìn về phía đằng sau tiểu mỹ nữ tu rồi nói.
“Vậy ngươi tới chậm rồi, Thẩm Phù Sư vừa chuyển đến khu phố ở phía đông rồi!”
“Cái gì? Khu phố tiểu viện ở phía đông sao?” Tằng bà mối rất ngạc nhiên.
Sau lưng tiểu mỹ nữ cũng ngây người luôn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khu phố tiểu viện ở phía đông, đó là một nơi mà rất nhiều tu sĩ mong muốn vào, nhưng lại không phải ai cũng có thể vào được.
Ban đầu khi đến đây có khiến nàng cảm thấy không thoải mái.
Một tu sĩ trung niên ở Luyện Khí tầng bốn, đối phương coi như một Trung Phẩm Phù Sư, thì phải làm thế nào bây giờ.
Nhưng bây giờ...nàng hối hận cũng không kịp.
Nếu nàng đồng ý đi tới sớm hơn một chút,
Chẳng may bây giờ cũng có thể đi cùng với họ đến tiểu viện phía đông của khu phố sinh sống rồi!
Tu sĩ xa lạ cũng không để ý đến Tằng bà mối nữa.
"Chờ đã, đạo hữu ơi, Thẩm Phù Sư trước kia sống trong cảnh rất nghèo khổ mà, nhưng kể từ khi ta giới thiệu cho cậu ấy 2 việc liên quan đến hôn nhân thì, hiện tại cậu ấy cũng đã chuyển sang ở tiểu viện phía đông!"
"Đạo hữu có muốn suy nghĩ về việc kết hôn hay không?"
"Đứng ở đằng sau ta là..."
Bành!
Cửa phòng đóng kín.
Tằng bà mối cứ nói thêm vài câu, xong không có nói nữa.
Tằng bà mối hừ một cái.
Tiếu mỹ nữ ở đằng sau không nhịn được nữa mà hỏi, "Tằng tiền bối, ngài là bằng hữu của vị Thẩm Phù Sư kia đúng không? Nếu không, thì 2 ta đi đến từ khu phố xem sao?"
Tằng bà mối nghe thế liền cười nhạo nói, “Cái dáng vẻ và nhan sắc của ngươi như thế, không phải là thứ Thẩm đạo hữu thích đâu? bây giờ không giống như ngày xưa nữa, đừng có mà ở đó mơ tưởng xa vời, đi thôi, đi đến nhà tiếp theo!”